Lương Tây Kinh ừ một tiếng cúi đầu cô, hỏi: “Sao ?”
“?”
Thi Hảo đơ một lúc : “Cái gì cơ?”
Lương Tây Kinh nhấc tay lên vén những sợi tóc đang dính lên mặt cô , thấp giọng hỏi cô: “Có em thấy chán lắm đúng ?”
“Có một chút.” Thi Hảo ăn ngay thật, về hướng cục cưng đang ngủ ngon lành ở chỗ xa, cô ôm lấy eo của Lương Tây Kinh nũng: “Chán quá mất, còn tận mười ngày nữa mới hết tháng ở cữ cơ.”
Lương Tây Kinh , sờ sờ đầu an ủi cô: “Xin em.”
“...” Thi Hảo ngẩng đầu lên hỏi: “Anh xin vì chuyện gì cơ?”
Lương Tây Kinh cúi đầu, hôn lên khóe môi của cô, giọng trầm thấp: “Đã khiến em chịu khổ .”
Thi Hảo sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu, cô : “Em tự nguyện mà.”
Tuổi thơ của cả cô và Lương Tây Kinh đều trôi qua mấy vui vẻ, bọn họ đều nguyện vọng là sẽ con.
Lương Tây Kinh kéo cô khỏi cửa sổ lồi ôm cô lòng, : “Còn mười ngày nữa là hết tháng ở cữ , em nghĩ hết ở cữ thì sẽ gì ?”
Thi Hảo hỏi: “Chuyện gì cũng hả?”
Lương Tây Kinh: “Em .”
Thi Hảo nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, cô : “Thật cũng chuyện gì mà em , chỉ là ngoài hóng gió, cảm nhận hương vị cuộc sống mà thôi.”
Lương Tây Kinh hiểu . Khóe môi của cong lên, : “Được, đến lúc đó em thì đó.”
Thi Hảo chớp chớp mắt trêu : “Đi quán bar cũng hả?”
“Ừm.” Lương Tây Kinh nhéo nhéo tay cô để chơi đùa, : “Anh cùng với em là .”
Thi Hảo: “…”
Mười ngày Thi Hảo chính thức hết ở cữ. Sau khi về biệt thự thì cô cảm thấy chỗ nào cũng hết. Ôn Ỷ trông thấy cô như thế nên lên tiếng trêu ghẹo: “Cậu như thể xa nhà một năm .”
Thi Hảo liếc cô : “Cậu hiểu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-315.html.]
thật là Ôn Ỷ vẫn hiểu cho lắm. Cô cùng Thi Hảo xuống ghế sô pha cất tiếng hỏi: “Cảm giác khi ?”
Thi Hảo: “… Nói thật với thì tạm thời vẫn cảm giác gì cho lắm.”
Ngoại trừ việc ở cữ suốt một tháng trời trong trung tâm chăm sóc thai sản , với những chuyện khác thì Thi Hảo cảm xúc gì lắm. Có thể là vì phần lớn thời gian cục cưng đều chăm sóc, khổ Thi Hảo lắm.
Buổi tối khi con bé tỉnh , thút thít , kịp đánh thức Thi Hảo thì Lương Tây Kinh đút sữa cho nó uống, thậm chí còn dỗ dành cho nó ngủ nữa cơ.
Suy nghĩ kỹ thì Thi Hảo cảm thấy như cô còn nghiêm túc chịu trách nhiệm như bố là Lương Tây Kinh nữa kìa.
Nghe cô như thế, Ôn Ỷ nhịn mà phì , cô : “Cũng nhưng mà chúng thể gò bó bản .”
Thi Hảo: “Hả?”
Ôn Ỷ nhún vai : “Ai bảo thì nhất định nghiêm túc chịu trách nhiệm chứ? Cậu sinh con bé khỏe mạnh là giỏi lắm .”
Thi Hảo thấy thì bật , chân mày nhướn lên : “Tớ cũng thấy đó.”
Hai đang một bên trò chuyện rôm rả, chợt họ chú ý đến mấy đàn ông to lớn đang xổm bên cạnh nôi của cô công chúa nhỏ ở cách đó xa.
Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến dạo một vòng quanh sân trở về phòng, Thẩm Âm thì về phía hai Thi Hảo, Thẩm Minh Yến thì về phía công chúa nhỏ.
Ba đồng loạt về phía đó, chút lo lắng: “Chất lượng của cái nôi thế nào?” Ôn Ỷ hỏi.
Thi Hảo: “… Do Lương Tây Kinh tự chọn đó, hẳn là cũng .”
Thẩm Âm: “… Trọng lượng của mấy đó mà đè lên thành nôi, chất lượng hơn nữa cũng chịu bao lâu nhỉ?”
Thi Hảo về phía nhóm đó ung dung : “Cậu nên thấy mừng là tổng giám đốc Cận chỉ cúi xuống xem thôi đó.”
“Ừm, tớ phát hiện tổng giám đốc Thẩm cũng đè lên thành nôi.”
Chỉ Lương Tây Kinh, Tần Lâm, Tần Yến và Hứa Thực là đè lên thành nôi, bao vây lấy công chúa nhỏ mà thôi. Hai còn thì chỉ ở lưng bọn họ, nghiêm túc mà chằm chằm cô công chúa nhỏ chỉ mới hơn một tháng tuổi. Sau khi công chúa nhỏ phòng bao lâu thì ngủ mất, đến giờ vẫn thức dậy.
Nhìn một lúc thì Thẩm Âm lên tiếng hỏi: “Bộ dạng của mấy đó như thế, một lát nữa công chúa nhỏ mở mắt thấy nhiều khuôn mặt nghiêm túc như thì tối nay sẽ mơ thấy ác mộng thật đó chứ?”
Thi Hảo: “…”