Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:51:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thơ ấu của cô bé đa phần đều ghi chép câu chuyện của và ba , em trai em gái.

 

Hôm Lương Niệm Khanh nghiệp từ trường mầm non, Thi Hảo và Lương Tây Kinh dẫn theo em trai đầy một tuổi cùng tham dự lễ nghiệp của cô bé.

 

Nhìn cô con gái nhỏ bé chút dáng dấp của trưởng thành sân khấu, trong lòng Thi Hảo vui mừng cảm khái, khẽ kêu lên: “Chồng ơi.”

 

Lương Tây Kinh sang, đồng thời nắm tay cô: “Sao vợ?”

 

“Em cảm thấy tụi đều già .” Thi Hảo .

 

Lương Tây Kinh thoáng khựng , ánh mắt ôn hòa cô: “Không chuyện đó .”

 

Thi Hảo: “Hửm?”

 

Không để ý chung quanh vẫn còn nhiều phụ học sinh, Lương Tây Kinh cúi đầu khẽ hôn lên môi Thi Hảo, giọng trầm lắng vang lên: “Đối với , em mãi mãi trẻ trung.”

 

Thi Hảo chọc vì câu của .

 

đang an ủi .

 

chằm chằm Khanh Bảo một lát nhỏ: “Khanh Bảo nhà cũng lớn .”

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, theo tầm mắt của cô cô con gái của ở nơi xa, gương mặt tràn đầy tự hào: “Con bé giống em.”

 

Đôi mắt của Lương Niệm Khanh giống Thi Hảo, đó là một đôi mắt hạnh tròn xoe xinh , to sáng ngời.

 

Hai trò chuyện một lát, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi Thi Hảo: “Đến nghỉ hè, tụi Ireland một chuyến nhé?”

 

Thi Hảo thoáng kinh ngạc: “Sao tự nhiên đến chỗ đó?”

 

Lương Tây Kinh nắm tay cô thưởng thức, bằng âm sắc trầm lắng: “Anh dẫn em về đó xem.”

 

“Có dẫn bọn trẻ cùng ?” Thi Hảo hỏi.

 

Lương Tây Kinh: “Em dẫn thì dẫn cùng luôn.”

 

Thi Hảo do dự mấy giây : “Hay là năm nay tụi dẫn theo bọn trẻ?”

 

Lương Tây Kinh đáp ừ.

 

Sau khi tham dự buổi lễ nghiệp trường mầm non của Khanh Bảo xong, cả nhà bốn cùng về nhà.

 

Về đến nhà, Lương Tây Kinh – giờ đây học cách nấu ăn – đích bếp nấu một bữa cơm để chúc mừng Lương Niệm Khanh thuận lợi nghiệp mầm non.

 

Mặc dù Thi Hảo cảm thấy ngày nghiệp trường mầm non bình thường thì gì đáng ăn mừng nhưng cuối cùng, cô vẫn ủng hộ chồng hết lòng.

 

Ăn cơm xong, hai chị em ở trong phòng khách chơi đùa một lát.

 

Chơi mệt mỏi, Lương Niệm Khanh ngủ trưa với em trai.

 

Sau khi dỗ hai đứa bé ngủ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh một thời gian yên bình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-322.html.]

Hai về phòng ngủ.

 

Thi Hảo cất kỹ tấm bằng nghiệp nho nhỏ của Lương Niệm Khanh và bức ảnh cả gia đình cùng chụp trong buổi lễ nghiệp tủ, đó mới đầu Lương Tây Kinh.

 

Lương Tây Kinh đang ở bên cạnh chăm chú dõi theo cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như bao ngày.

 

Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu loang lổ họ, một một , bóng dáng bất giác chồng lên .

 

Sau khi im lặng đối diện với thật lâu, Thi Hảo thể kìm nén nữa, hỏi: “Tổng giám đốc Lương, đang gì thế?”

 

Lương Tây Kinh gần kéo Thi Hảo đang xổm sàn nhà lên, kéo đến bên sofa trong phòng ngủ xuống, ôm cô lòng : “Nhìn vợ .”

 

Thi Hảo bật : “Anh vẫn ngắm đủ ?”

 

Đã ngắm bao nhiêu năm còn gì.

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, dịu dàng hôn khóe môi của cô, với cô rằng: “Vẫn .”

 

Anh còn ngắm cô thật nhiều năm.

 

Nghe thấy câu trả lời của , Thi Hảo bằng ánh mắt ấm áp dịu dàng.

 

Tầm mắt của hai quấn quýt lấy .

 

Thật lâu , Thi Hảo gọi: “Lương Tây Kinh.”

 

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

 

“Em cảm thấy thật may mắn.” Thi Hảo cảm khái.

 

Vốn dĩ, cô luôn cảm thấy bất hạnh. Từ nhỏ đến lớn, những gì mà khác , cô đều .

 

Thậm chí cô thể một thời thơ ấu thiện.

 

Song khi gặp Lương Tây Kinh, Thi Hảo bất chợt phát hiện tất cả những gì mà cô thiếu sót, đều bù đắp đầy đủ cho cô.

 

Nghe thấy câu , Lương Tây Kinh bình tĩnh : “Lẽ để câu mới đúng.”

 

Anh nâng gương mặt cô lên, những nụ hôn chi chít rơi môi cô, giọng trầm lắng khàn khàn: “Phải mới là kẻ may mắn.”

 

Trước , bao giờ tin tình yêu. Mãi đến khi gặp Thi Hảo, hiểu tình yêu tồn tại, chẳng qua là do Thi Hảo – con gái yêu vẫn xuất hiện mà thôi.

 

Đến tận bây giờ nhớ chuyện quá khứ, Lương Tây Kinh vẫn cảm thấy đêm tết dương lịch năm đỗ xe bên lề đường, bước xuống xe đến gần Thi Hảo, thậm chí mạo hiểm sẽ cô từ chối để đưa lời mời uống rượu với cô, đây là quyết định chính xác nhất, cũng là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời .

 

Thi Hảo bật , chủ động vòng tay qua cổ , tò mò hỏi: “Vậy còn quyết định chính xác thứ hai là gì?”

 

Lương Tây Kinh cô: “Quyết định chính xác thứ hai là yêu em.”

 

Yêu em, mới tất cả thứ .

 

Nếu hỏi Lương Tây Kinh, điều mà hối hận nhất trong cuộc đời là gì.

 

Anh sẽ trả lời, đó là yêu Thi Hảo. Hơn nữa sẽ dùng cả cuộc đời để yêu cô, mãi cho đến khoảnh khắc sinh mệnh của ngưng bặt, trút thở cuối cùng, nắp quan tài khép .

Loading...