Cùng lúc đó, Tần Lâm mới rời khỏi công ty và đang chuẩn tham gia một bữa tiệc tối. Vào thời điểm tình cờ liếc ngoài cửa sổ, bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tần Lâm khẽ híp mắt , dường như chắc chắn cho lắm.
Một lúc , mới ngước mắt lên để về phía tài xế: “Chú Lưu.”
Chú Lưu trả lời: “Vâng, chuyện gì ?”
Tần Lâm chằm chằm bóng xa, giọng trầm xuống: “Chú đừng rẽ trái, chúng cứ thẳng .”
Chú Lưu sững sờ: “Cái gì?”
Tần Lâm giơ tay chỉ một bóng cách đó xa: “Chú cứ theo cô .”
Anh trực tiếp phớt lờ và khinh thường đàn ông đang ở bên cạnh Ôn Ỷ.
“...”
Ôn Ỷ hề chú ý tới một chiếc xe vẫn luôn theo phía lưng .
Cô và Ngô Tuấn Niên đến cổng nhà hàng thì nhận thông báo rằng: Tạm thời chỗ nên hai họ chờ đợi một lúc.
Công việc kinh doanh của nhà hàng tư nhân luôn , mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng vô dân địa phương vẫn sẵn sàng đến đây để nếm thử và thưởng thức.
Ôn Ỷ cũng nhất thời quên mất việc cần đặt chỗ .
Cô và Ngô Tuấn Niên : “Anh đợi ?”
Anh ha ha: “Cứ đợi một lát . Dù thì ăn xong cũng chẳng việc gì cả.”
Ngô Tuấn Niên cảm thấy nếu ăn xong sớm thì nhất định Ôn Ỷ sẽ nhắc tới việc trở về phòng nghỉ ngơi, thì chi bằng cứ đợi một lúc để hai họ thể trò chuyện và tâm sự với nhiều hơn.
Ôn Ỷ hề từ chối.
Đến khi xuống một bên, Ngô Tuấn Niên ghé mắt cô, thôi: “Ôn Ỷ , công việc phỏng vấn để săn tin của chúng sẽ kết thúc ngày mai, ngày mốt sẽ trở về thành phố Giang. Cô về thăm nhà ?”
Anh tiếp: “Chắc hẳn sẽ đủ thời gian thôi”
Ôn Ỷ khẽ mỉm khéo léo khước từ: “Không cần .”
Ngô Tuấn Niên ngẩn , đang định hỏi tại thì bỗng thấy một giọng đàn ông xa lạ vang lên .
“Phóng viên Ôn ?” Tần Lâm kìm nén nên lên tiếng .
Nghe thấy giọng của , Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên đồng loạt ngẩng đầu lên.
Hai ánh mắt chạm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-332.html.]
Đôi mắt của Ôn Ỷ khẽ lay động. Cô còn kịp chuyện thì Ngô Tuấn Niên ở bên cạnh nhận Tần Lâm : “Là tổng giám đốc Tần ?”
Tần Lâm khẽ gật đầu, bằng vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu là ai?”
Ngô Tuấn Niên nở nụ lúng túng, nghĩ đến cách xưng hô mà gọi Ôn Ỷ nên giới thiệu: “ là đồng nghiệp của Ôn Ỷ.”
Tần Lâm nhẹ nhàng gật đầu: “Hai đang…” Anh cố tình dừng vài giây, ánh mắt chăm chú như dán chặt Ôn Ỷ: “Đang đến Bắc Kinh để du lịch một chuyến hửm?”
Anh hiểu lầm mối quan hệ giữa hai họ .
Ôn Ỷ nhướng mắt lên để đối diện với khuôn mặt tuấn tú của : “Tổng giám đốc Tần, chúng tới Bắc Kinh để công tác.”
Tần Lâm “” một tiếng như thể nửa tin nửa ngờ: “Trùng hợp .”
Sắc mặt âm u của giãn , trông hòa hoãn hơn: “Trong nhà hàng còn chỗ ?”
Ngô Tuấn Niên: “ . Tổng giám đốc Tần cũng tới đây ăn cơm hả?”
Anh rằng nhà hàng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Tần.
Nghe thấy câu hỏi , Tần Lâm về phía Ôn Ỷ mới hỏi một cách lơ đãng: “Phóng viên Ôn vẫn gì với ?”
Ngô Tuấn Niên: “Nói gì cơ?”
Tần Lâm còn kịp mở lời thì Tần Yến – nhận tin tức Tần Lâm đến nhà hàng – bước từ bên trong. Anh vô cùng kinh ngạc: “Anh, tới đây thế?”
Vừa dứt lời, Tần Yến sang Ôn Ỷ.
“Ôn Ỷ?” Tần Yến sửng sốt: “Sao cô tới đây?”
Ôn Ỷ và Tần Yến gặp vài nên khá thiết với .
Khi đối mặt với Tần Yến, cô hề cảm thấy căng thẳng: “ và đồng nghiệp đến đây ăn cơm tối mà.”
Tần Yến “” một tiếng, đó về phía Tần Lâm.
Anh trông thấy vẻ mặt u ám của Tần Lâm thì tròng mắt đảo quanh: “Hiện giờ ở sảnh lớn hết chỗ , nếu cô ngại thì chúng đến phòng VIP để ăn cơm nhé?”
Ôn Ỷ hỏi ý kiến của Ngô Tuấn Niên: “Anh đợi tiếp ?”
Ngô Tuấn Niên: “ theo cô tất.”
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai , trong lòng Tần Lâm hừ lạnh một tiếng bằng giọng điệu kỳ lạ: “Phóng viên Ôn vẫn suy xét chu đáo quá nhỉ.”
Ôn Ỷ: “...”
Tần Yến: “...”