Tần Yến đích đến khách sạn đón .
Cửa xe mở , Tần Yến nghiêng đầu đàn ông với gương mặt bình tĩnh: “Đến Tây Viên?”
Lương Tây Kinh khẽ ừ.
Tần Yến lái xe đến Tây Viên.
Tây Viên là nơi ở của Tiêu Bạch Hủy, của Lương Tây Kinh. Chỗ cách trung tâm thành phố khá xa, nếu kẹt xe thì mất nửa tiếng lái xe mới đến nơi.
Bầu khí trong xe khá yên tĩnh, thỉnh thoảng Tần Yến lén sang Lương Tây Kinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, thể bất cứ cảm xúc nào gương mặt .
Tần Yến thầm thở dài, cố gắng giữ vững tinh thần thành nhiệm vụ lái xe ngày hôm nay.
Bỗng nhiên, điện thoại của đổ chuông.
Tần Yến nhíu mày về phía màn hình báo cuộc gọi, định cúp mày thì bên cạnh lên tiếng: “Bắt máy .”
“... Cậu ngủ ?” Tần Yến nghiêng đầu bèn hỏi.
Lương Tây Kinh nhắm mắt, khẽ xoa mi tâm: “Không.”
Tần Yến hiểu bèn bắt máy.
Lương Tây Kinh thấy giọng của Tần Yến khiến tỉnh táo phần nào. Anh dõi mắt sang chỗ khác, khi bắt gặp mây đen giăng kín bầu trời, bèn nhíu mày thật khẽ tưởng như thể thấy.
Cơn buồn ngủ bay biến, mở điện thoại , tin nhắn từ Thi Hảo.
Anh đoạn đối thoại ngắn ngủn của hai trong mấy ngày qua, ngón tay khẽ nhúc nhích, hỏi cô: “Sáng nay em ăn gì?”
Thi Hảo trả lời ngay: “Anh dậy ?”
Vào sáu giờ sáng nay, cô nhận tin nhắn của báo rằng giải quyết sự việc xong xuôi, giờ chợp mắt một lát.
Bây giờ vẫn đến mười một giờ.
Lương Tây Kinh: “Ừm.”
Mặc dù cách qua màn hình nhưng cô vẫn cảm nhận cảm xúc tồi tệ của . Thi Hảo cụp mắt suy nghĩ chừng mấy giây mới giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ, đó gửi cho : “Em và Ôn Ỷ đang tắm nắng ở quán cà phê .”
Lương Tây Kinh mở bức ảnh ngoài cửa sổ, khẽ nhếch môi lên: “Người ?”
Thi Hảo: “Đang cạnh cửa sổ.”
Lương Tây Kinh: “…”
Thi Hảo: “Thời tiết Bắc Kinh thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Không cho lắm.”
Thi Hảo thoáng giật , ngẩng đầu gì đó với Ôn Ỷ đang lướt weibo ở đối diện, đó dậy và ngoài.
Mấy phút , Lương Tây Kinh nhận video do Thi Hảo gửi đến.
Thi Hảo: “Vậy em chỉ đành chia sẻ trời trong mây trắng nắng vàng ở thành phố Giang cho tổng giám đốc Lương cùng thưởng thức .”
Anh chằm chằm tin nhắn chốc lát mới mở video lên.
Đập mắt chính là bầu trời trong xanh của thành phố Giang, ánh nắng chiếu xuyên qua tầng mây mỏng xuống , những tòa nhà quá đỗi quen thuộc với dường như phát sáng lấp lánh những tia nắng vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-34.html.]
Thi Hảo bên đường, ghi cảnh vật xung quanh.
Cuối video, cô camera về phía để thể thấy cô.
Sau khi Lương Tây Kinh xem hết video mới trả lời: “Sao em gầy như ?”
Thi Hảo nghi ngờ: “Có ?”
Lương Tây Kinh: “Có.”
Thi Hảo: “Có lẽ gần đây còn tổng giám đốc Lương nấu riêng cho ăn nữa nên em đói đến mức gầy sọm .”
Lương Tây Kinh: “Đợi về nấu cho em ăn.”
Hai trò chuyện một lúc lâu, định nhắn khi nào về khách sạn sẽ gọi điện cho cô thì cô hỏi : “Giờ thời tiết ở Bắc Kinh lên chút nào ?”
Lương Tây Kinh ngẩng đầu bầu trời vẫn đen kịt, đó trả lời cô: “Rồi.”
Thi Hảo: “Ừm.”
…
Đến Tây Viên, hai xuống xe.
Tần Yến cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lương Tây Kinh, mơ hồ cảm thấy dường như tâm trạng của hơn lúc ở xe nhiều.
Anh kịp hỏi, dì chăm sóc cho Tiêu Bạch Hủy ở Tây Viên đón tiếp hai : “Cậu chủ, Tần.”
Tần Yến mỉm chào bà : “Dì Trình, lâu gặp, dì nhớ ?”
Trình Tuệ đáp: “Nhớ chứ.”
Bà dẫn hai về phía căn biệt thự xa hoa gần đó, đợi hai đổi giày xong, bà mới Lương Tây Kinh : “Bà chủ đang ở trong phòng vẽ tranh.”
Tiêu Bạch Hủy là một họa sĩ nổi tiếng.
Có điều nhiều năm trôi qua, bà còn vẽ tranh bán nữa.
Lương Tây Kinh hề bất ngờ, mang dép lê hỏi: “Bà đó bao lâu ?”
Trình Tuệ: “Vào từ lúc tám giờ.”
Anh gật đầu, đó hỏi nữa.
Đây đầu họ đến Tây Viên, Tần Yến trong phòng khách một lát thì thấy chán, bèn hỏi Lương Tây Kinh ngoài dạo .
Lương Tây Kinh bèn lên lầu thản nhiên : “Đi thôi.”
Anh Tiêu Bạch Hủy sẽ còn ở trong phòng vẽ tranh lâu mới chịu .
Tây Viên lớn.
Lần đầu tiên Tần Yến đến đây lạc đường.
Hai khỏi phòng, ung dung dạo bước xuôi theo bãi cỏ xanh đến nơi xa.
Đang , Lương Tây Kinh thoáng nghiêng đầu bâng quơ về phía căn phòng yên tĩnh bên trong tòa nhà sừng sững giữa khu vườn.
Căn phòng ở tầng ba.