Chiếc xe dừng bên đường như Thẩm Âm mong , trong buồng xe im lặng như tờ.
Tiếng còi xe hai bên đường ngừng vang lên.
Một lúc , Thẩm Minh Yến mượn ánh trăng ngoài đang nghiêng nghiêng chiếu cửa sổ để bên cạnh: “Cô cái gì?”
Thẩm Âm mím môi.
Thẩm Minh Yến nhắm hàng mi và lặp những gì cô : “Không là đang lo lắng cho chính .” Anh cố ý dừng và hỏi Thẩm Âm: “Ý cô là cô đang lo lắng cho ?”
Thẩm Âm vốn định phủ nhận, khiến quá đắc ý.
khi lời đến bên miệng, cô cảm thấy cần thiết . Trước mặt Thẩm Minh Yến, cô cần vẻ giả dối bề ngoài gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm đầu : “Anh thông minh như , cảm thấy cần thiết hỏi thêm câu ?”
Thẩm Minh Yến nghẹn họng, dường như ngờ cô sẽ bật như .
Anh im lặng trong chốc lát nở nụ bất đắc dĩ: “ chính miệng cô .”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý của là gì?”
Ánh mắt tĩnh mịch của Thẩm Minh Yến cô, hỏi bất ngờ: “Chuyện tuyên truyền phim kết thúc ?”
Thẩm Âm thể theo kịp suy nghĩ của , nhưng cô vẫn thành thật trả lời : “Hôm nay cần , mấy ngày nữa sẽ đến mấy cái rạp chiếu phim ở các thành phố khác.”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Biết .”
Thẩm Âm cau mày: “Biết là ý gì ?”
Thẩm Minh Yến cô chằm chằm, lời đến bên miệng nuốt xuống, mỗi cảm thấy thích hợp lắm nên cuối cùng vẫn là thu về.
“Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”
“?”
Thẩm Âm liếc một cái, giọng điệu trở nên chói tai hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, vẫn là đừng tùy tiện hỏi nữa.”
Anh chỉ tùy tiện hỏi nhưng cô trả lời một cách thận trọng, điều công bằng chút nào.
Thẩm Âm thích.
Thẩm Minh Yến chút thể hiểu tại cô tức giận, đó là bởi vì hỏi câu hỏi quan trọng nhất là bởi vì câu trả lời đưa khiến cô thấy hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-367.html.]
Anh suy nghĩ một chút, đó nhỏ giọng : “Cô và thư ký Thi quen bao lâu ?”
Thẩm Âm xụ mặt đầu ngoài cửa sổ: “Lần tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi ?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Không cho cơ hội chuyện, Thẩm Âm : “Vậy thì thể tùy tiện trả lời ? Hoặc là trả lời.”
Thẩm Minh Yến cứng đờ , những câu hỏi dồn dập từng bước của cô khiến á khẩu trả lời .
Trong lúc nhất thời cũng nghĩ câu trả lời nào thỏa nhất.
Sau một lúc im lặng, khi sự kiên nhẫn của Thẩm Âm biến mất, Thẩm Minh Yến mở miệng: “ đang hỏi một cách nghiêm túc.”
Thẩm Âm hiểu đang hỏi chuyện và Thi Hảo gì, cô mơ hồ cảm thấy câu hỏi của Thẩm Minh Yến kỳ quái, thế nhưng lúc đầu óc cô như c.h.ế.t máy , nghĩ là tại .
Sau hai giây im lặng, Thẩm Âm tự nhiên : “So với quen còn lâu hơn.”
Thẩm Minh Yến: “...”
Trả lời xong, Thẩm Âm : “Anh gọi tài xế , hoặc là tìm lái .”
Thẩm Minh Yến: “Cái gì?”
Thẩm Âm: “ cô trong phòng VIP uống rượu nhưng uống. Hiện tại ốm thích hợp lái xe.” Cô thêm vài câu, cuối cùng còn chút tức giận: “ phiền một bệnh nhân gắng gượng đưa về nhà.”
Nghe , Thẩm Minh Yến nở nụ bất đắc dĩ: “Cũng tính là gắng gượng.”
Vừa quả thật uống rượu ở trong phòng VIP, khi và Lương Tây Kinh, Cận Thanh Trạc chuyện với thì đều bằng rượu.
Anh Thẩm Âm bằng đôi mắt trấn tĩnh, từng chữ một: “Chút sức lực đưa cô về nhà thì vẫn còn.”
Nói đến mức , Thẩm Âm cũng khuyên thêm nữa.
Chiếc xe chạy làn đường xe chạy nữa và mười phút, chiếc xe chạy bãi đỗ xe của khu dân cư nơi Thẩm Âm sống.
Cô là một ngôi nữ vì dừng xe ở cổng khu dân cứ bất tiện. Ngộ nhỡ cô đám chó săn chồm hỗm ở cửa chụp thì tối nay hoặc ngày mai Thẩm Âm sẽ trong top tìm kiếm. Cô dám mạo hiểm, Thẩm Minh Yến cũng sẽ để cô mạo hiểm.
Sau khi dừng xe xong, Thẩm Âm nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng : “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đưa về nhà.”
Thẩm Minh Yến bất lực sự chuyển biến trong thái độ của cô, thế nào vì thì thầm: “Ngủ sớm .”
Thẩm Âm mím khóe môi, đẩy cửa xe xuống xe: “Tạm biệt.”
Thẩm Minh Yến thấy bóng dáng đang về phía xa của cô thì một loại kích động thôi thúc xuống xe, nhưng lý trí với là nên xuống xe, lý do gì gọi cô.