“Không ?” Thẩm Âm nghiền ngẫm hai chữ mà Thẩm Minh Yến , đôi mắt trong veo của cô về phía , cánh môi cô hé mở: “Nếu là vì chuyện , thì là vì chuyện gì?”
Thẩm Âm định dừng , buông tha cho mà liên tục dồn ép từng bước một.
Thẩm Minh Yến thấy ánh mắt trông chờ câu trả lời từ của cô, cụp nhẹ mắt : “Cô câu trả lời ?”
Biểu cảm khuôn mặt của Thẩm Âm như “ hỏi đúng là hỏi thừa”, cô liếc Thẩm Minh Yến: “Nếu thì chẳng hỏi gì.”
Nghe cô trả lời như , Thẩm Minh Yến đưa mắt xuống , nở nụ , ý thấp thoáng vẻ cưng chiều, dung túng: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm mím chặt môi, thấy chần chừ như , cô nhụt chí : “Thôi, tạm thời .”
Thẩm Minh Yến khựng : “Cô chắc chắn chứ?”
“Cực kỳ chắc chắn.” Thẩm Âm day huyệt thái dương, ngáp một cái: “Chỉ cần là do bận tâm chuyện từng theo đuổi Lương Tây Kinh là , còn với , những chuyện khác quá quan trọng.”
Thẩm Âm nghiêm túc : “ về nghỉ ngơi đây, về nhớ chú ý an nhé.”
Thẩm Minh Yến giật , lên tiếng giữ cô nhưng hiểu, hiện tại là lúc thích hợp nhất để .
Anh nghĩ ngợi mấy giây một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”
“... Ừ.” Thẩm Âm dừng bước: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đưa về nhà.”
Thẩm Minh Yến theo cô cho tới khi thấy cô thang máy, mới thôi nữa.
Tầng hầm đậu xe buổi tối khá vắng vẻ, Thẩm Minh Yến bên cạnh xe một lát, đó bỗng châm một điếu thuốc. Anh hút thuốc nhưng nghiện. Bình thường, chỉ khi nào chịu quá nhiều áp lực, Thẩm Minh Yến mới hút một hai điếu để thư giãn.
Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Minh Yến ngước mắt lên cửa tháng máy đóng chặt, đó lên xe, đánh xe rời khỏi đây.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến nhận cuộc điện thoại của Viên Vũ vẫn còn đang ở Hong Kong. Viên Vũ báo cáo tiến độ công việc cho .
Sự việc xử lý khá , Thẩm Minh Yến khen một tiếng: “Làm cho xong về.”
Viên Vũ một tiếng, đó ngập ngừng thôi: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến: “Nói .”
“Tối nay, bên phía đối tác liên tục hỏi xem .” Viên Vũ ăn ngay thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-369.html.]
Đáng lẽ , tối nay Thẩm Minh Yến một buổi tiệc ở Hong Kong thể từ chối , bắt buộc tham gia.
Thế nhưng, lúc buổi chiều, tin gì mà ném hết những việc còn dang dở ở Hong Kong cho Viên Vũ xử lý, đó vội vàng trở về thành phố Giang.
Viên Vũ đoán, duy nhất thể khiến Thẩm Minh Yến thiếu tỉnh táo như thế lẽ chỉ cô gái đang theo đuổi .
Thế nhưng, Viên Vũ lên mạng xem thử thì thấy bất kỳ tin tức gì bất lợi cho Thẩm Âm. Cho nên, nhất thời Viên Vũ cũng hiểu cấp của .
Thẩm Minh Yến hờ hững trả lời: “Không .”
Viên Vũ hiểu ý: “Dạ , thưa tổng giám đốc Thẩm, phiền nữa, nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, điện thoại của lập tức nhảy thông báo tin nhắn mới tới từ Cận Thanh Trạc: “Cậu mang ngôi lớn của chúng ?”
Thẩm Minh Yến nhếch môi: “Cô về nhà .”
Cận Thanh Trạc: “...”
Thẩm Minh Yến: “Sao ?”
Cận Thanh Trạc: “Không gì, chỉ vì một tin nhắn của mà tổng giám đốc Thẩm vội vàng từ Hong Kong trở về đây, gặp cô Thẩm là lập tức đưa về nhà, chẳng nên khen tổng giám đốc Thẩm phong độ lịch lãm quý ông nữa.”
Thẩm Minh Yến: “Ngậm miệng .”
Cận Thanh Trạc: “OK.”
Thẩm Minh Trác bảo Cận Thanh Trạc ngậm miệng, Cận Thanh Trác bèn ngoan ngoãn nhắn thêm gì nữa.
Thẩm Minh Yến ô cửa sổ chat, trong lòng cảm thấy ngột ngạt thế nào để giải tỏa.
Sau một lúc lâu, bèn bấm gọi thẳng điện thoại của Cận Thanh Trạc.
Hình như Cận Thanh Trạc vẫn còn đang ở trong club, tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại, Thẩm Minh Yến nhíu mày: “Cậu vẫn còn đang ở đó ?”
Cận Thanh Trạc: “ cần đưa ngôi nữ nào về nhà .”
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, bất thình lình gọi: “Tổng giám đốc Cận.”
“Nói .” Cận Thanh Trạc cụt lủn.