Thi Hảo hỏi gì, cô cũng Lương Tây Kinh tỏ vẻ yếu đuối mặt khác.
Cô suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Vẫn .”
Tần Yến yên tâm khi nhận câu trả lời của Thi Hảo: “Vậy , phiền thư ký Thi chăm sóc cho .”
Thi Hảo: “Việc nên .”
Khi cô và Lương Tây Kinh ở cùng , mới là chăm sóc cô nhiều hơn.
Tần Yến phiền đến Thi Hảo nữa, khi xác định vẫn , bèn ngừng cuộc trò chuyện.
Thi Hảo đặt điện thoại xuống, bất giác chuyển mắt lên ở bên cạnh.
Một lúc lâu , Thi Hảo đang định thu hồi tầm mắt và rời giường thì bỗng nhiên Lương Tây Kinh mở mắt.
Ánh mắt của hai chạm .
Thi Hảo con ngươi trong vắt của , khẽ ngẩn : “Anh thức từ lúc nào thế?”
Lương Tây Kinh: “Khi em chuyện trời đất với khác.”
Thi Hảo: “…”
Cô im lặng một hồi mới khẽ xỉa xói: “Thế mà lên tiếng.”
Lương Tây Kinh im lặng, duỗi tay ôm cô : “Anh xem em định gì.”
Ai mà ngờ cô chẳng gì cả, thế nên chỉ đành bất đắc dĩ mở mắt mà thôi.
Thi Hảo đẩy bằng một tay, cho ôm , đó vội vàng : “Em toilet.”
“...”
Lương Tây Kinh cánh tay lơ lửng giữa trung, bèn nghẹn lời.
…
Hôm nay thời tiết ở thành phố Giang khá .
Sau khi rời giường và vệ sinh cá nhân xong, Thi Hảo mới bếp chuẩn bữa sáng. Cô là kiểu độc lập từ nhỏ nên tay nghề nấu ăn ngon.
kể từ lúc đến giờ, cô hiếm khi xuống bếp.
Lương Tây Kinh bước khỏi phòng cô, khi đến cửa phòng bếp và định hỏi cô cần phụ giúp gì , bỗng nhiên điện thoại bàn reo lên.
Anh màn hình báo cuộc gọi bèn cúp máy hề do dự.
Thi Hảo nghi ngờ hỏi: “Điện thoại của ai ?”
Lương Tây Kinh: “Tiền Tĩnh Hà.”
Lúc câu , cứ chằm chằm cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-37.html.]
Thi Hảo khẽ giật , đó nhanh chóng khôi phục như cũ: “Tại nhận cuộc gọi?”
“...” Lương Tây Kinh rủ mắt cô hỏi: “Em mong bắt máy ?”
Thi Hảo cảm thấy câu hỏi của khá kỳ lạ bèn một cái, đó trả lời bằng vẻ mặt tự nhiên: “Anh thì cứ bắt máy.”
Lương Tây Kinh gì cả.
Anh yên tại chỗ mấy giây nhưng cuối cùng vẫn mà bước phòng bếp ghét nhất, đó véo má Thi Hảo.
Thi Hảo: “?”
Cô đẩy tay , vui hỏi: “Anh gì thế?”
Lương Tây Kinh một lời, chỉ chằm chằm gương mặt cô.
Phòng bếp của căn hộ lớn lắm, một thể thoải mái nhưng hai vẻ chật chội. Thi Hảo xoay định lấy thứ gì đó nhưng thấy còn y sì tại chỗ, cô bèn : “Tổng giám đốc Lương, phiền tránh đường một chút, ở đây cản…”
Cô kịp hết nửa câu thì cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô.
“...”
Sau khi , Thi Hảo mới đưa tay sờ bờ môi cắn nãy, tự hỏi tại lãnh đạo của dỗi nữa .
Cô suy nghĩ chốc lát nhưng mãi chẳng hiểu.
Cô lắc đầu, chằm chằm sủi cảo trong nồi, cố gắng đè nén trái tim đang loạn nhịp xuống tập trung nấu ăn.
Sau khi ăn điểm tâm xong, điện thoại của Lương Tây Kinh đổ chuông.
Lần Tiền Tĩnh Hà gọi mà là Lương Hanh.
Thi Hảo thấy điện là ai, bất ngờ phắc dậy.
Cô Lương Tây Kinh chỉ đống rác ở cửa: “Em xuống ném rác đây, ở đây nhận điện thoại của chủ tịch nhé.”
Lương Tây Kinh còn kịp cản thì cô mở cửa bước ngoài.
Anh hết cách, chỉ đành cầm điện thoại lên .
“Alo ạ.” Giọng điệu của vô cùng hờ hững.
Lương Hanh bên giọng bèn dừng một lát mới hỏi: “Về ?”
Lương Tây Kinh về phía ban công, căn hộ mà Thi Hảo đang thuê một ban công rộng rãi.
Cô trồng nhiều hoa cỏ ban công, ngày xuân đ.â.m chồi nảy lộc, xanh um tươi , khiến tâm trạng của khá hơn.
Lương Tây Kinh cụp mắt chúng, lạnh nhạt trả lời: “Cháu về .”
Lương Hanh: “Cháu xử lý việc đó khá .”
Môi của khẽ giật: “Ông gì cứ thẳng.”