Thi Hảo còn kịp hồn thì Lương Tây Kinh kéo cô bước tàu điện ngầm.
Bên trong tàu điện ngầm đông , đám đông chen chúc xô đẩy lẫn , Thi Hảo tiến cũng đẩy mạnh, cô kịp đề phòng nên thể nghiêng sang một bên, đúng lúc Lương Tây Kinh giơ tay lên, kéo cô vòng an của .
“Có đụng chỗ nào ?” Giọng vang lên đỉnh đầu của cô.
Thi Hảo vẫn kịp hồn từ phản ứng nhanh chóng của , cứ thế ngơ ngác nhíu mày mấy giây, đó chầm chậm lắc đầu: “Em .”
Lương Tây Kinh cô một lát, đó ánh mắt sắc bén của lia về phía lúc nãy đẩy Thi Hảo một cái thật mạnh.
“Xin , xin .” Người nọ vội vàng kêu lên.
Thi Hảo kéo áo Lương Tây Kinh, lắc đầu với , nhắc nhở đừng so đo với .
Lúc chen chúc tàu điện ngầm, khác đẩy là chuyện bình thường.
Hôm nay Thi Hảo phân tâm nên mới cẩn thận.
Thi Hảo nghĩ nhưng Lương Tây Kinh thì .
Anh chằm chằm Thi Hảo thật lâu, nhíu mày hỏi: “Mỗi ngày em chen tàu điện ngầm đều như ?”
“… Không .” Thi Hảo đáp: “Hôm nay chỉ là ngoài ý thôi.”
Lương Tây Kinh vẫn tin: “Em chắc ?”
Thi Hảo Lương Tây Kinh đang lo lắng chuyện gì, thế nên cô hề do dự gật đầu: “Cực kỳ chắc chắn.”
Mặc dù nhưng Lương Tây Kinh vẫn nhíu mày thật chặt chứ giãn .
Đến trạm tàu điện ngầm chỗ vườn bách thảo, hai bước khỏi tàu, Thi Hảo thấy : “Em từng nghĩ đến chuyện lái xe ?”
Thi Hảo khựng , đầu : “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh buông mi cô.
Thi Hảo mỉm : “Hãy cho phép em cống hiến một chút sức lực để bảo vệ môi trường ?”
Lương Tây Kinh lên tiếng, còn định thêm gì đó nhưng Thi Hảo chủ động lắc lư cánh tay của , chỉ về một hướng khác: “Em khát, uống nước.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-40.html.]
Mua nước xong, hai tiếp tục đề tài .
Cuối tuần, du khách tham quan vườn bách thảo nhiều. Hai tiến trong vườn theo dòng , đó chậm rãi dạo.
Thi Hảo thích hoa cỏ, trong vườn bách thảo nhiều loài hoa mà ngay cả Lương Tây Kinh cũng tên, Thi Hảo thể tên của chúng một cách chính xác, hơn nữa còn cho mùa hoa nở nhất cùng với nguồn gốc xuất sứ của mỗi loại hoa.
Thi Hảo am hiểu về lĩnh vực hơn Lương Tây Kinh nghĩ.
Hai chậm rãi dạo, đến khi dạo đủ , họ chuẩn về.
Trước khi về, Thi Hảo nhà vệ sinh.
Cô ngờ gặp quen ở chỗ rửa tay.
“Thư ký Thi?” Một giọng mấy quen thuộc gọi Thi Hảo. Thi Hảo đầu theo phản xạ, cô còn kịp phản ứng gì thì kinh ngạc kêu lên: “Thật sự là cô ? còn tưởng nhầm chứ!”
Thoáng chốc, chuông báo động trong đầu Thi Hảo reo lên. Cô kinh ngạc về phía cô gái đang mỉm với .
Chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô, cô gái hé miệng, hổ : “Thư ký Thi, là Viên Hân Hân đây, cô nhớ ?” Cô nhấn mạnh: “Viên Hân Hân của công ty Chí Thành đây, năm ngoái chúng từng gặp mặt, cô còn từng giúp nữa.”
Đương nhiên Thi Hảo vẫn nhớ mặt là ai, chẳng qua cô ngờ sẽ gặp quen ở nơi mà thôi.
Trong khoảnh khắc , Thi Hảo bất giác lướt qua vai cô gái đằng để tìm Lương Tây Kinh.
May mà Lương Tây Kinh xuất hiện trong tầm của cô.
Thi Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhéo lòng bàn tay, bắt buộc tập trung đối phó với tình huống bất ngờ mắt: “Xin , nhất thời nhớ .”
Nhận sự đáp của cô, Viên Hân Hân để bụng xua tay: “Thư ký Thi trăm công nghìn việc, trong lúc nhất thời nhớ cũng là chuyện bình thường.”
Cô ha ha : “ ngờ sẽ gặp cô ở chỗ .”
Thi Hảo mỉm : “ cũng bất ngờ.”
Viên Hân Hân “ừ” một tiếng, thấy cô vẻ một một , cô chần chờ một lát : “Thư ký Thi đến đây một là đến cùng bạn bè?”
Thi Hảo dừng trong chốc lát, cô phát hiện Lương Tây Kinh nên đang định đến đây với bạn, chẳng qua khóe mắt của cô chợt liếc thấy Lương Tây Kinh vòng về chỗ cũ đợi , sợ cô hỏi nhiều nên cô buột miệng: “ một .”
“Trùng hợp ?” Viên Hân Hân mở to mắt: “ cũng đến đây một .”
Thi Hảo sửng sốt.