Sau khi lên xe, Lương Tây Kinh chăm chú xem điện thoại, trò chuyện gì với Thi Hảo nữa. Mà Thi Hảo thì cứ nhộn nhạo gì đó nhưng cảm thấy cần thiết.
Cả quãng đường đến khách sạn yên tĩnh.
Lúc hai xuống xe thì trùng hợp Ôn Ỷ và đồng nghiệp của cô cũng đến nơi.
“Thi Hảo.” Ôn Ỷ hớn hở chào Thi Hảo.
Đuôi mắt Thi Hảo cong cong lên: “Sao mà nhanh ?”
Ôn Ỷ : “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh gật đầu, Thi Hảo: “Chiều nay thư ký Thi cứ tự do nghỉ ngơi, nếu việc gì thì sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Nói xong, chẳng đợi Thi Hảo trả lời mà thẳng bên trong luôn.
Nghe thấy những lời Lương Tây Kinh , đồng nghiệp của Ôn Ỷ cất tiếng : “Thi Hảo, tổng giám đốc Lương đúng là tình nhỉ.”
Thi Hảo chằm chằm bóng lưng càng lúc càng xa, mơ hồ đáp: “Anh vẫn luôn tình .”
Ôn Ỷ và đồng nghiệp của cô công tác. Hai bọn họ đặt một phòng tiêu chuẩn với hai chiếc giường nhỏ.
Đặt đồ đạc xuống, Ôn Ỷ với đồng nghiệp của cô một chút đến phòng của Thi Hảo.
“Cậu ăn bữa trưa thế?” Thi Hảo hỏi.
Ôn Ỷ bò chiếc ghế sô pha trong phòng Thi Hảo nhịn mà cảm thán: “Lúc nào đó tớ cũng nhảy việc sang tập đoàn Lương thị thôi. Đãi ngộ của công ty các đến mức khiến tớ ghen tị luôn.”
Thi Hảo trêu chọc Ôn Ỷ: “Không phóng viên nữa ?”
Cô Ôn Ỷ sẽ đổi nghề. Ôn Ỷ thích công việc hiện tại của , bởi vì phóng viên chính là ước mơ từ khi còn nhỏ của cô .
Điều Thi Hảo ngờ đến là Ôn Ỷ trả lời cô rằng: “Tớ đang xem xét.”
Trong chớp mắt, Thi Hảo choáng váng: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Ôn Ỷ : “Tớ trêu thôi.”
Thi Hảo lườm cô một phát.
Ôn Ỷ dựa lên cô, đôi chút mệt mỏi nheo mắt : “Cậu nghĩ xong thế? Lát nữa chúng sẽ ?”
Thi Hảo: “Chưa nghĩ .”
Ôn Ỷ ồ lên một tiếng lấy điện thoại : “Cậu chỗ nào ? Để tớ xem thử xem ở thành phố Bình chỗ nào đáng để nào.”
Còn gõ xong câu hỏi thì điện thoại của Ôn Ỷ Thi Hảo lấy mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-66.html.]
Cô hiểu là chuyện gì: “Cậu gì ?”
Thi Hảo Ôn Ỷ, thèm lo lắng gì nữa: “Mấy hôm nữa thời gian rảnh rỗi hãy lượn lờ.”
“?”
Ôn Ỷ sững một chút Thi Hảo một lượt từ xuống : “Cậu tìm Lương Tây Kinh ?”
Thi Hảo thẳng thắn gật đầu.
“Tớ yên tâm về lắm.” Tuy Lương Tây Kinh là một đàn ông cao lớn như thế, chẳng gì để mà yên tâm nhưng ngay lúc , Thi Hảo ý nghĩ như .
Ôn Ỷ hỏi han thêm nữa: “Vậy .”
Cô cũng chẳng cần Thi Hảo chăm sóc nhiều, xua xua tay : “Thực tớ cũng cảm thấy mệt, tớ ở phòng ngủ một giấc đây.”
Thi Hảo liếc cô : “Cậu ăn chút gì đó hẵng ngủ ?”
Quả thực là ăn bữa trưa máy bay, Ôn Ỷ vẫn no: “Cậu gọi món giúp tớ , gọi xong thì hãy .”
Thi Hảo phì : “Tớ ăn cùng một chút lên .”
Nghe thấy thế, Ôn Ỷ nhướng nhướng mày khen cô: “Xem , vẫn tổng giám đốc Lương mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo.”
Thi Hảo: “…”
Ăn cơm cùng Ôn Ỷ xong, Thi Hảo tìm Lương Tây Kinh.
Trước khi thang máy, cô cố ý nhắn tin đến cho Lương Tây Kinh, hỏi xem đang gì.
Lương Tây Kinh trả lời.
Đến tầng cao nhất, Thi Hảo nhẹ chân nhẹ tay bước phòng .
Ở tầng cao nhất hai phòng với cửa ở phía ngoài cùng của hai phía. Ở ngoài cùng của phía bên là phòng mà Tần Yến ở, cách xa với phòng của Lương Tây Kinh bên .
Đến cửa, Thi Hảo bấm chuông cửa mà quẹt thẻ luôn.
Phòng khách yên lặng như tờ, nếu đôi giày của Lương Tây Kinh xếp ngay ngắn ở cửa thì Thi Hảo sẽ tưởng rằng ở trong phòng.
Nhìn quanh một lượt, Thi Hảo thư phòng .
Trong thư phòng ai, Thi Hảo phòng ngủ. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ vẫn y nguyên như sáng nay lúc cô thức dậy, vẫn kéo kín bưng, một chút ánh sáng cũng thể len lỏi .
Nhờ chút ánh sáng nghiêng nghiêng từ phòng khách chiếu đến, Thi Hảo mới để ý – Lương Tây Kinh đang ngủ.
Ba giờ chiều, thế mà Lương Tây Kinh đang ngủ.
Ngoại trừ lúc Lương Tây Kinh ốm thì đây là đầu tiên Thi Hảo thấy ngủ bù giờ .