Ngay khi cô đang mải nghĩ lung tung, đầu lưỡi bỗng cắn khẽ một cái.
Thi Hảo ăn đau, cô hài lòng mở mắt .
"Tập trung một chút." Lương Tây Kinh lên tiếng nhắc nhở cô.
Hai ngã ghế salông, lúc ý loạn tình mê, Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh nghiến răng nghiến lợi : "Em cố ý đấy ?"
Thi Hảo mở mắt , nơi ngón tay mảnh khảnh của Lương Tây Kinh đang đặt, chớp mắt với vẻ vô tội: "Em quên khuấy mất."
Cô hề ý trêu chọc trong kỳ sinh lý cũng hề ý trả thù hành động của khi ở công ty lúc ban ngày.
Một năm , khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh bắt đầu mối quan hệ mập mờ từng thỏa thuận… Trong giờ việc, Lương Tây Kinh sẽ đối xử với cô theo thái độ như của cấp dành cho cấp , Thi Hảo cũng dùng thái độ tương tự như với Lương Tây Kinh.
Bọn họ đều là kiểu sẽ mang tình cảm riêng tư, cảm xúc cá nhân công việc.
Tuy cũng lúc thể theo thỏa thuận một trăm phần trăm nhưng hai vẫn cố hết sức để duy trì nó.
Lương Tây Kinh sâu đôi mắt ranh mãnh của Thi Hảo, ý định vạch trần trò vặt vãnh của cô. Dù lúc cơ thể khô nóng, khó chịu nhưng cũng kiểu nhịn .
Anh chằm chằm Thi Hảo với đôi mắt sâu thăm thẳm, hề hành động kế tiếp.
Thi Hảo chằm chằm như thế cảm thấy chột , cô chậm rãi lùi với ý tránh xa .
Ai ngờ cô mới di chuyển, cổ tay Lương Tây Kinh kéo .
"... Vậy thì đổi sang cách khác." Lương Tây Kinh vuốt nhẹ chóp mũi cô, đổi ý .
Thi Hảo: "..."
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-7.html.]
Sáng ngày hôm , lúc Thi Hảo thức giấc, Lương Tây Kinh còn ở trong phòng nữa.
Đồng hồ sinh học của Lương Tây Kinh chuẩn, sáng nào cũng thức dậy lúc năm giờ rưỡi. Còn đồng hồ sinh học của Thi Hảo là sáu giờ rưỡi. Thế nên hai hiếm khi thấy mặt lúc sáng sớm.
Nếu thoáng thấy chiếc đồng hồ của Lương Tây Kinh để tủ đầu giường, suýt chút nữa thì Thi Hảo cho rằng đêm qua gặp một giấc "mộng xuân".
Thức giấc chừng năm phút, Thi Hảo mới lồm cồm bò dậy.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, trang điểm xong, Thi Hảo một bộ âu phục chuyên nghiệp, tới công ty.
Giờ việc của tập đoàn Lương Thị là chín giờ, chỉ cần chuyện gì ngoài ý xảy , bình thường, Thi Hảo sẽ đến công ty lúc tám giờ.
Đây là thói quen hình thành từ ngày đầu cô việc cho tập đoàn Lương Thị, tới nơi việc một tiếng thể ngăn ngừa khả năng dẫn tới việc muộn.
Tám giờ đúng, đại sảnh của công ty vắng lặng.
Thi Hảo lên tầng của văn phòng tổng giám đốc, bước khỏi thang máy, cô thấy tiếng gõ bàn phím truyền từ bên trong . Thi Hảo nghiêng đầu qua thì thấy Minh Đào đang ở chỗ việc.
lúc Minh Đào cũng ngẩng đầu về phía Thi Hảo, trông thấy cô hai mắt cô sáng rực lên, vui vẻ chào hỏi: "Chị Thi Hảo, chào buổi sáng."
Thi Hảo nhướng mày: "Chào cô, đến lâu ?"
Minh Đào lắc đầu: "Chưa , em chỉ đến sớm hơn chị Thi Hảo mấy phút thôi."
Cô tiếp tục chuyện với Thi Hảo: "Sáng em dậy sớm, ở nhà cũng chẳng gì để , thế nên em mới tới công ty sớm, học hỏi thêm một chút." Nói đến đây, cô bỗng nhớ đến mấy chuyện trong lúc buôn dưa khi ăn xong ở công ty trong thời gian gần đây, bèn bảo: "Chị Thi Hảo ơi, em các chị đồng nghiệp khác trong công ty mấy năm nay chị đến công ty tám giờ. Chị giỏi thật đấy, thể kiên trì lâu đến thế."
"Vị trí thư ký của tổng giám đốc Lương dễ làm." Thi Hảo thở dài .
Minh Đào ngạc nhiên, đây là thứ hai cô cảm thấy trong lời của Thi Hảo ý gì đó. Minh Đào còn kịp nghĩ cho rõ ràng, Thi Hảo bỗng mỉm với cô : "Cô cũng giỏi, những trẻ tuổi bây giờ hiếm ai dậy sớm như cô."
Minh Đào lập tức ném luôn mấy suy nghĩ vớ vẩn đầu, cảm thấy hổ, mím môi : "Chị Thi Hảo cứ quá khen."