Hai giữa đường như quả thật chút cản trở, Lương Tây Kinh bên tạm thời cần cô mà so với chuyện giao thiệp với những quen cùng Lương Tây Kinh thì cô thà chuyện với Dương Văn Tuấn còn thấy thoải mái hơn.
Thi Hảo gật đầu chút do dự.
“Anh thấy em chào hỏi cả đêm.” Đến một nơi hẻo lánh, Dương Văn Tuấn chủ động mở lời: “Có mệt ?”
Thi Hảo mỉm , nhấp một ngụm rượu, thành thật : “Cũng bình thường.”
Cô quen với việc bận rộn như .
Chú ý tới sự đổi trong ánh mắt Dương Văn Tuấn, Thi Hảo nghi ngờ: “Sao thế?”
Dương Văn Tuấn lắc đầu, xúc động : “Anh chỉ cảm thấy ngờ cô em khóa đến phát tờ rơi cũng hổ, rối rít xin ngày nào giờ thể một gánh vác .”
Thi Hảo giật , nhớ chuyện ngày xưa .
Chuyện phát tờ rơi Dương Văn Tuấn là công việc thêm của Thi Hảo hồi học cấp ba.
Hồi đó, Thi Hảo học lớp mười.
Khi đó cô thiếu tiền, đủ tuổi, thể đến các cửa hàng đăng thông báo tuyển nhân viên chính quy thêm nên công việc thêm bán thời gian của cô liên tục đứt quãng. Cứ mỗi tuần, thậm chí mỗi ngày là cô một công việc phát tờ rơi khác .
Hôm gặp Dương Văn Tuấn là thứ bảy.
Thi Hảo ôm một xấp tờ rơi đường, còn phát tờ nào đụng Dương Văn Tuấn. Dương Văn Tuấn là một nhân vật mưa gió trong trường học, Thi Hảo từng gặp Dương Văn Tuấn tại buổi lễ khai giảng, cũng chút ấn tượng với .
Cảm nhận cô đang cho nên Dương Văn Tuấn nghiêng đầu , hỏi cô chuyện gì ?
Thi Hảo do dự một lúc lâu mới về phía Dương Văn Tuấn, đưa tờ rơi cho , lấy hết dũng khí hỏi tiệm cơm ăn .
Một ngày phát tờ rơi năm mươi tệ, nếu thể mời khách ăn cơm Thi Hảo sẽ thêm năm tệ tiền hoa hồng.
Dương Văn Tuấn đồng ý.
Hôm đó, là duy nhất chấp nhận lời mời của Thi Hảo, đến cửa hàng ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-76.html.]
Nghĩ đến đây, Thi Hảo chủ động cụng ly với , khẽ: “Cảm ơn.”
Dương Vân Tuấn buồn cô: “Đã nhiều , em cũng giúp nhiều việc mà.”
Anh nhớ rõ, khi hai gặp trong trường học, Thi Hảo cảm ơn mặt .
Sau đó, chỉ cần Dương Văn Tuấn chuyện gì cần Thi Hảo giúp là cô sẽ lập tức đồng ý chút do dự.
Cũng vì thế, hai mới dần trở nên thiết hơn.
Nghe như , Thi Hảo thản nhiên: “Cảm ơn gì là nhiều cả.”
Dương Văn Tuấn hiểu ý cô: “Chuyện nhỏ thôi.”
Thi Hảo cong môi: “Vậy thì cảm ơn đàn Dương cũng là chuyện nhỏ thôi.”
Có lẽ đối với Dương Văn Tuấn, đồng ý đến tiệm ăn một bữa chẳng đáng gì nhưng khoảnh khắc đồng ý đó quan trọng với Thi Hảo như thế nào. Buổi tối tan nhận thêm năm tệ tiền hoa hồng cô vui vẻ bao nhiêu.
Năm tệ đủ cho cô ăn cơm hai ngày ở trong trường.
Dương Văn Tuấn lời của cô chọc , bất đắc dĩ : “Được , em cứ tiếp tục cảm ơn như thì cũng đành chịu, chỉ thể nhận mà thôi.”
Thi Hảo: “…”
Thấy Thi Hảo ngượng ngùng, Dương Văn Tuấn nhướng mày: “Bao giờ bọn em về thành phố Giang?”
Thi Hảo: “Ngày mai, thế?”
Dương Văn Tuấn cô, trong đôi mắt chứa đầy vẻ khen ngợi: “Muốn mời em ăn một bữa, em cho cơ hội ?”
Thi Hảo khựng , ngờ đưa lời mời.
Cô suy nghĩ mất mấy giây: “Được, để em mời .” Thi Hảo hỏi thẳng: “Cho em cơ hội chính thức lời cảm ơn hả?”
Dương Văn Tuấn dở dở : “Nếu đồng ý để em mời cơm thì em sẽ thực sự cho qua chuyện tờ rơi đấy? Lần gặp thì em sẽ vô duyên vô cớ cảm ơn nữa đúng ?”