Cậu bằng giọng điệu đúng lý hợp tình: "Anh đánh giá thử xem trong chuyện ai đúng ai sai đây."
Vừa kéo áo khoác âu phục ướt : "Bộ âu phục của là hàng đặt may riêng đấy, giá trị của nó cũng đến mấy trăm ngàn, mà cái gọi là bồi thường quản lý Vương là giặt sạch đó trả cho , nếu đổi là thì thể chấp nhận nổi ?"
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu bên cạnh thấy con mấy trăm ngàn đó thì hít một thật sâu, những giọt nước mắt kìm nén lâu bắt đầu rơi xuống.
Cô một tháng, hơn nữa tiền lương của cô cũng chỉ mấy ngàn tệ thì bồi thường nổi mấy trăm ngàn chứ.
"Quả thật cũng chấp nhận ." Lương Tây Kinh lười lý lẽ với . Ngày càng nhiều khách hàng bao vây xung quanh để hóng hớt, điều ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của nhà hàng.
Không nghĩ nhiều nữa, Lương Tây Kinh : "Cậu Lưu xử lý như thế nào?"
Lưu Bằng hừ lạnh: "Bồi thường cho một bộ âu phục khác theo giá gốc."
Lương Tây Kinh: "Được thôi, sẽ chịu trách nhiệm chuyện cho Tần Yến."
Lưu Bằng ngờ sẽ đồng ý một cách dễ dàng như , ngẩn một lát đó cảm thấy đủ: "Nhân viên phục vụ cuốn gói khỏi đây."
Lương Tây Kinh chút nghĩ ngợi đáp: "Tất nhiên."
"..."
Cô nhân viên phục vụ thấy cuộc đối thoại giữa hai thì càng to hơn.
Thi Hảo quan sát từ xa cũng cau mày.
Sau khi trò hề kết thúc Lương Tây Kinh dặn dò quản lý Vương vài câu với vòng về phòng VIP.
"Đồ ăn vẫn dọn lên ?" Anh liếc mắt mặt bàn trống hỏi.
Thi Hảo ậm ừ hỏi : "Tại thể đồng ý với cái yêu cầu vô lý đó của Lưu Bằng chứ?"
Lương Tây Kinh dừng : "Em cảm thấy yêu cầu đó của vô lý lắm hả?"
"Tất nhiên ." Thi Hảo hỏi ngược : "Anh cảm thấy như ?"
Lương Tây Kinh: "Anh nhưng mà những gì là những gì nên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-96.html.]
Thi Hảo nhíu mày.
Lương Tây Kinh nhẹ nhàng : "Bộ âu phục đúng là bộ âu phục đặt may riêng, giá một trăm hai mươi ngàn. Nếu bẩn thì thể giặt sạch nhưng vì đồng ý nên chắc chắn nhà hàng sẽ bồi thường giá gốc cho ."
Nếu Lưu Bằng quá đáng hơn một chút thậm chí sẽ yêu cầu nhà hàng bồi thường thiệt hại tinh thần nữa.
Thi Hảo thể hiểu nguyên tắc , cô Lương Tây Kinh mấp máy môi : "Còn nhân viên phục vụ thì ?"
Thi Hảo công cho nên cô hiểu rõ tìm việc khó khăn đến mức nào. Cô gái nhỏ đó quá lớn tuổi, khi mới nghiệp và mới bước chân ngoài xã hội, công việc ở nhà hàng thể là công việc đầu tiên của cô .
Bây giờ cô sỉ nhục mất việc , Thi Hảo cô gái sẽ nghĩ như thế nào, nghĩ thoáng , bế tắc .
Lương Tây Kinh cô đồng tình với nhân viên phục vụ nên chậm rãi : "Làm sai thì trả một cái giá thật lớn."
Thi Hảo choáng váng, cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Không cố ý nhưng tạo thành sai lầm thì cũng trả giá như ?"
Lương Tây Kinh nhíu mày: "Thi Hảo."
Thi Hảo mím môi ngước mắt : "Em thể hiểu rõ nguyên do nhưng em vẫn khó mà chấp nhận ."
Sợ Lương Tây Kinh nghĩ nhiều, Thi Hảo : "Anh để em tiêu hóa một chút ."
Đôi khi một sai lầm nhỏ cũng thể biến thành một sai lầm lớn, tất nhiên là Thi Hảo hiểu rõ điều . mà bản cô để tâm những chuyện vụn vặt, thể vì cô cũng là công ăn lương nên mới dễ đồng cảm với chuyện như thế.
mà cô chẳng thể gì cả, cô khả năng giữ nhân viên phục vụ tiếp tục việc trong nhà hàng.
Trong phút chốc, Thi Hảo cảm thấy như rơi bế tắc.
-
Một bữa tối tươm tất nhưng hai ăn trong tình trạng thiếu tập trung.
Sau khi ăn cơm xong Thi Hảo cũng tâm trạng dạo nữa, cô đề xuất là về nhà.
Sức khỏe của Lương Hanh vẫn hẳn nên Lương Tây Kinh chuẩn về nhà cũ ngủ một đêm.
Anh đưa Thi Hảo đến cửa khu dân cư, tháo dây an chuẩn xuống xe thì gọi một tiếng: "Thi Hảo."