Năm đó, Diệp Hoài Cảnh – cha của Phúc Sinh –  vùng trong nhóm đó.
 
Diệp Tiêu Long phát hiện , khiến  phận của Diệp Hoài Cảnh  bại lộ.
 
Diệp Hoài Cảnh  bắt, từng khuyên ông  lập công chuộc tội, nhưng ông   dám, mặc cho bọn   đánh c.h.ế.t em ruột   ném xác lên núi.
 
“Cả nhà đều tưởng em ba mất tích, ai ngờ em ba  c.h.ế.t hẳn,  một  phụ nữ bản địa cõng về nhà,  đó  mất trí nhớ.”
 
“Sống  hai năm, em ba nhớ   một phần, tìm về Lạc Thành, tìm đến cấp  cũ, lấy  giấy tờ, mới   là  nhà họ Diệp ở Kinh thị.”
 
“Bọn  đó,  g.i.ế.c cả em ba lẫn cấp  của  , còn bắt  tự tay chôn sống em ba.”
 
“Chớp mắt  hai mươi năm trôi qua, Phúc Sinh đậu đại học ở Kinh thị,   dáng vẻ nó, liền đoán  đó là con trai của em ba.”
 
“Mấy hôm  thấy báo  Lạc Thành phát hiện cổ mộ thời Chu,   địa chỉ, chẳng  chính là chỗ năm đó chôn em ba .  sợ lộ chuyện, nên  chuyển mộ của em ba  chỗ khác.”
 
“Người thật sự    giết,    gan đó. Hai  từng , sẽ thả  .”
 
Phúc Sinh bế hài cốt cha ,   một lời rời khỏi.
 
Tạ Tiểu Ngọc đá mạnh một cú  n.g.ự.c tên cặn bã: “ và Phúc Sinh   bắt ông, nhưng…  khác    sẽ  bắt ông!”
 
“Ai… còn ai nữa?”
 
Trong rừng, công an từ bốn phía lao , vài chùm ánh sáng mạnh chiếu thẳng  mặt Diệp Tiêu Long.
 
Ông  giơ tay lên che ánh đèn chói mắt, thì thấy Chu Cẩm đang đỡ Diệp Văn Thanh cũng xuất hiện trong rừng.
 
Chu Cẩm lao tới xé áo Diệp Tiêu Long mà đánh,  đánh  mắng: “Đồ súc sinh! Đồ súc sinh! Sớm   năm xưa tao nên  kẻ ác, bóp c.h.ế.t mày cho !”
 
Diệp Tiêu Long ôm lấy chân Diệp Văn Thanh,  lóc: “Cha, cha  cứu con, con chỉ là  chôn xác,   con hại em ba mà!”
 
Diệp Văn Thanh lòng như tro tàn, phất tay  hiệu cho công an dẫn Diệp Tiêu Long .
 
…
 
Vụ án  chôn vùi mấy chục năm, cuối cùng cũng  phá  kỳ nghỉ.
 
Diệp Tiêu Long  xử tử hình.
 
Diệp Hoài Cảnh  phục hồi  phận công an, hài cốt  an táng tại nghĩa trang liệt sĩ.
 
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh  ga đón Cao Phân.
 
Cao Phân   đến nghĩa trang liệt sĩ thăm Diệp Hoài Cảnh .
 
Tạ Tiểu Ngọc liền dẫn bà .
 
Trời lất phất mưa, Cao Phân   trò chuyện với Diệp Hoài Cảnh một lát, bảo hai đứa đợi ở cổng nghĩa trang.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-109.html.]
Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh  chỗ khác.
 
Phúc Sinh lo lắng  đầu : “Mẹ…”
 
“Khóc là điều  tránh khỏi,    để chúng  thấy.”
 
Hơn một tiếng , Cao Phân  xuống với đôi mắt sưng đỏ, gắng gượng tinh thần : “Đi thôi, tới thăm ông bà nội của Phúc Sinh.”
 
Đến nhà Chu Cẩm,  chồng nàng dâu  gặp mặt  ôm   suốt hơn nửa tiếng,  là nhắc về Diệp Hoài Cảnh.
 
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh  bếp nấu cơm.
 
Diệp Văn Thanh  , nước mắt cũng rơi.
 
Đó là đứa con trai  nhất của ông, dù mất trí nhớ , bản tính vẫn  đổi.
 
Buổi tối hôm đó,   đều nhắc đến Diệp Hoài Cảnh.
 
Chu Cẩm và Cao Phân   một lúc   một trận,  đến mức Diệp Văn Thanh  chịu nổi   ngoài.
 
Phúc Sinh kéo tay Tạ Tiểu Ngọc: “Em  trong mơ, cha  chết.”
 
Chu Cẩm: …
 
Cao Phân: …
 
Cao Phân  Tạ Tiểu Ngọc thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, liền vội hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì.
 
Tạ Tiểu Ngọc bèn kể  giấc mơ của  cho Chu Cẩm và Cao Phân :
 
“Con mơ thấy  khi cha mất, linh hồn ông  xuyên tới một  cùng tên cùng họ ở triều Đại Chu. Ngôi mộ của đại hoàng tử là do cha chọn chỗ, ông   nếu một ngày nào đó   khai quật  ngôi mộ , thì  sẽ  ông   c.h.ế.t ở thế giới  , đừng chờ nữa.”
 
“Vậy tức là, Hoài Cảnh chỉ là đổi sang một nơi khác để sống, đúng ?” Chu Cẩm  tin  giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc, nếu  nhờ cô  mơ thì cũng  tìm  hài cốt của Diệp Hoài Cảnh.
 
“Cũng  thể xem như  ạ…”
 
Cao Phân trong lòng   nên vui  buồn, giữa họ là  cách hơn ngàn năm,  thì mãi mãi  thể gặp   nhỉ?
 
Bà bỗng hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Vậy…  cha con… ở bên đó  lấy vợ sinh con ?”
 
Tạ Tiểu Ngọc bật : “Trong mơ thì cha  mưu sĩ cho thập nhất hoàng tử, bốn mươi tuổi  vẫn còn độc  đấy ạ.”
 
Cao Phân đỏ mặt: “Giá mà con  thể  chuyện với cha trong mơ thì   mấy,  cho ông   ông   con trai .”
 
Diệp Văn Thanh   ở đây, chỉ  mấy  phụ nữ,  càng lúc càng hăng, còn bàn xem  tới Tạ Tiểu Ngọc mơ thì thử liên lạc với ông  xem .
 
Tạ Tiểu Ngọc… “Vậy để con cố gắng thử xem.”
 
Phúc Sinh , trong mơ của Tiểu Ngọc, vị mưu sĩ của Thập Nhất hoàng tử đó,   tra hết sách sử mà     tư liệu gì lưu .