Thơm quá  mất, bà nội  từng nấu thịt thế  bao giờ,  mua mỡ về thắng dầu,  dùng tóp mỡ xào cải trắng.
 
Đại Trụ từng thấy như  là ngon lắm , nhưng tóp mỡ xào cải   thể sánh  với thịt ba chỉ.
 
Cậu vội vàng bịt mũi chạy  ngoài hít thở  khí trong lành — nhưng ngoài  cũng  mùi thịt.
 
Tiểu Ni đang vo gạo, lượng gạo vẫn như bình thường, nhưng cô bé cảm thấy trưa nay kiểu gì cơm cũng  đủ ăn, vì mùi thịt thơm đến mức    cưỡng nổi.
 
Thịt ba chỉ tiết mỡ, cô cho thêm hai muỗng tương đậu nhà họ Diệp tự , hương tương hòa quyện với thịt,  thơm  lên màu hấp dẫn.
 
Sau đó cho cà rốt, khoai tây, đậu Hà Lan  xào cùng, rau củ càng  tăng hương vị tươi ngọt, xào chín  sáu phần thì nhấc ,  một chậu đầy ắp.
 
Cơm nấu bằng bếp củi của nông gia đúng là thơm đặc biệt.
 
Gạo sôi lên thì múc bớt nước cơm , dùng đũa chọc vài lỗ thông   mặt cơm,  đổ cả chậu thịt và rau củ  xào lên .
 
Đậy vung , rút bớt vài thanh củi, dùng lửa than trong bếp lò, ủ trong nửa tiếng cho cơm chín hẳn.
 
Cách  cơm thịt kho , so với nồi cơm điện đời  còn thơm hơn nhiều.
 
Buổi trưa, hàng xóm  khi tan   lượt về nhà nấu cơm, khi  ngang qua nhà họ Diệp, mùi rau, thịt, cơm trắng hòa quyện thành một hương thơm kỳ lạ của đồ ăn, lan xa đến hơn mười mét.
 
Vị giác tự động tiết nước bọt, ai  qua cũng nuốt nước miếng, ai nấy đều tự hỏi: nhà họ Diệp nấu món gì mà thơm đến mức hồn vía như bay mất thế ?
 
Người nhà họ Diệp cũng  tan ,  đến  cửa nhà chị Hoa bên cạnh thì  chị gọi :
 
“Bác Cao, quần áo của Tiểu Ngọc may xong , tiện thể bác mang về giúp .”
 
Lưu Tú Hảo ngửi thấy mùi thịt thơm thơm  đó, liền nuốt một ngụm nước bọt.
 
Nhà Hoa Chi Lan   chồng  may quần áo nên thường    cho trứng gà, mì sợi khi nhờ may đồ, vì  đồ ăn của nhà họ so với nhà họ Diệp thì  hơn nhiều, thỉnh thoảng   thịt ăn.
 
Nghĩ , Lưu Tú Hảo  thấy ghen tị.
 
Hừ, hôm nay Tạ Tiểu Ngọc mua thịt cũng chẳng  nấu, lát nữa về nhà  dạy dỗ cho  trò.
 
Cô  cau  :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-14.html.]
“Đó là đồ của cô , để cô  tự tới lấy.”
 
Chị Hoa vốn  ưa gì Lưu Tú Hảo, trừng mắt một cái  :
 
“Là quần áo Tiểu Ngọc may cho Phúc Sinh đó. Phúc Sinh, em tới lấy .”
 
Phúc Sinh đờ đẫn  bộ quần áo mới  đưa  tay — đây là  *****ên trong ký ức của ,   một bộ quần áo   thuộc về .
 
Cao Phấn thì vui  mặt, con dâu út   tệ chút nào,  quan tâm đến Phúc Sinh.
 
Bà  hỏi: “A Hoa, tay nghề nấu ăn của cô càng ngày càng giỏi nha, trưa nay nấu món gì , thơm thế?”
 
Hoa Chi Lan :
 
“ còn  bắt đầu nấu cơm , mùi đó là từ sân nhà bác bay  đấy, chắc Tiểu Ngọc đang nấu món gì ngon cho nhà bác .”
 
Lưu Tú Hảo buột miệng : “Không thể nào! Tạ Tiểu Ngọc  mà  nấu ăn  chứ?”
Tạ Tiểu Ngọc dựa   mà   nấu ăn? Cô  chỉ  nấu mà còn nấu  ngon nữa là đằng khác.
 
Cơm thịt kho  cô   đủ khẩu phần, vẫn là lượng gạo như  khi khi nấu cơm trộn khoai lang, đảm bảo mỗi  một bát lớn.
 
  , trong cơm   là khoai lang mà là những miếng thịt và rau củ thơm ngào ngạt.
 
Cơm trắng mà Tạ Tiểu Ngọc nấu  độ mềm  , phần nhân  trộn đều lên, từng hạt cơm đều thấm đẫm nước sốt đậm đà.
 
Mỗi miếng đưa  miệng đều  một miếng thịt ba chỉ nhỏ, cắn xuống một cái, phần mỡ và nạc hòa quyện, nước thịt lập tức bùng nổ trong khoang miệng, vị giác tự động điều khiển não bộ ăn thêm một miếng nữa.
 
Cà rốt ngọt thanh, khoai tây bùi mềm, mỗi miếng đều khiến   tự hỏi:  cơm thịt kho   thể ngon đến thế?
 
Trên bàn ăn chỉ còn tiếng cắm đầu ăn cơm,  ai rảnh để  chuyện.
 
Ba đứa trẻ nhỏ từ lúc nấu cơm   chờ, giờ thì  ăn  hối hả xúc từng muỗng lớn, sợ ăn chậm sẽ   khác giành mất, đến từng hạt cơm cũng  thể nếm  vị thịt kho, ngon, quá ngon.
 
Lưu Tú Hảo  hận  tiếc, ngon đến  đúng là  nên để Tạ Tiểu Ngọc nấu.
 
Cô   xuống đồng , nhưng  nấu ăn ngon như thế, nửa cân thịt ba chỉ  khiến cả nhà thỏa cơn thèm,   đảm đương luôn việc nấu nướng trong nhà,  còn cách nào đuổi cô   nữa?
 
Tạ Tiểu Ngọc chia nửa bát cơm thịt kho của  sang cho Phúc Sinh,  mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.