“Cô mà kiếm  công điểm thì lạ đấy,  tới nửa ngày  chịu  nổi .”
 
Lương Thiên Đông chờ xem cô  bẽ mặt,  hạ giọng thần bí : “Anh    đến thăm cô,  giúp hai  hẹn giờ, cô tìm cơ hội đến huyện thành .”
 
Tạ Tiểu Ngọc ghét nhất tên Lương Phù đó, đúng là đồ thần kinh, cô tuyệt đối sẽ   huyện thành trong thời gian .
 
Cô hướng về phía đội trưởng sản xuất hô lên: “Đội trưởng, đồng chí Lương dụ dỗ  đến huyện thành để bỏ trốn với  khác,   quản ?”
 
Tạ Tiểu Ngọc  gả  nhà họ Diệp, chính là  của đội ba. Nếu đội ba xuất hiện một cô con dâu bỏ trốn, cả đội sẽ trở thành trò . Đội trưởng đội ba tức giận đến tìm bí thư thôn, kiên quyết   giữ Lương Thiên Đông ở đội sản xuất nữa, bí thư thôn đành  điều cô  sang đội một.
 
Đội trưởng đội một nghiêm khắc, nguyên tắc, đối xử công bằng với tất cả trí thức trẻ, công việc  phân thì   xong mới  về, hôm nay Lương Thiên Đông sẽ càng mệt hơn.
 
Tạ Tiểu Ngọc xắn tay áo chuẩn  xuống ruộng, Phúc Sinh  tới  thả tay áo của cô xuống,  đưa đôi găng tay duy nhất trong nhà cho cô: “Mẹ cho đấy.”
 
Sau đó   cúi , từ từ thả ống quần mà Tạ Tiểu Ngọc  xắn lên.
 
Phúc Sinh sợ gốc rạ  trầy da tay chân của cô, Tạ Tiểu Ngọc nắm lấy vạt áo của ,  dám nhảy qua con mương  bờ ruộng.
 
Phúc Sinh đặt hai tay lên eo nhỏ hai bên của cô, dùng sức nâng bổng cô lên,  đó cùng  vượt qua rãnh nước.
 
Tim của Tạ Tiểu Ngọc đập thình thịch, sức của Phúc Sinh thật lớn, bế cô lên nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ .
 
Mấy thím xung quanh trêu ghẹo: “Chà, Phúc Sinh cưng chiều vợ  ghê ha.”
 
Tai Phúc Sinh đỏ bừng, buông tay    siết chặt hai bàn tay, bước nhanh về khu đất  phân cho nhà ,   một lời,  xuống bắt đầu gặt lúa.
 
Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh gặt  thuần thục, còn cô thì   gặt, liền : “Phúc Sinh,  dạy em gặt lúa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-18.html.]
 
Phúc Sinh gặt một hàng lúa tiến về phía  ba mét,  đó  , chỉ  phần đó : “Của em.”
 
Rồi   gặt hàng bên cạnh, gặt đến ngang với hàng của Tạ Tiểu Ngọc,  giúp cô gặt tiếp ba mét nữa,   về gặt hàng của .
 
Hai hàng lúa gặt xong,  khác vẫn  theo kịp một hàng của , Phúc Sinh như thể   mệt,  dừng  một giây,  việc  nhanh  gọn.
 
Tạ Tiểu Ngọc mím môi , Phúc Sinh đang giúp cô  việc, cô  thể để  chịu thiệt. Cô  dậy : “Đội trưởng, em  chuyện  báo cáo.”
 
Đội trưởng đội ba  tiễn trí thức yếu ớt Lương Thiên Đông , giờ Tạ Tiểu Ngọc  đến gây chuyện,   cố nén giận bước qua: “Đang bận đây,  nhanh .”
 
Tạ Tiểu Ngọc chỉ  thửa ruộng lúa  mặt : “Đội trưởng, hôm nay em với Phúc Sinh nếu gặt xong hai mẫu ruộng , thì  thể tính công điểm cho hai  chứ ạ?”
 
Vào mùa gặt, một lao động khỏe mạnh mỗi ngày  tính mười công điểm, tức là gặt  một mẫu ruộng. Đội trưởng sản xuất  giám sát    việc,  phụ trách chấm công,   : “Tiểu Ngọc, cô  việc  nổi , nếu cô trụ  cả ngày,  tính cho cô bảy công điểm.”
 
Mấy đứa con trai mười mấy tuổi một ngày cũng   bảy tám công điểm, đội trưởng   coi như  nể mặt Cao Phân .
 
Tạ Tiểu Ngọc : “Đội trưởng,  cứ giao phần việc của hai lao động khỏe cho em với Phúc Sinh, tụi em đảm bảo  xong,    ạ?”
 
Đội trưởng nghĩ bụng, Tiểu Ngọc   là  để Phúc Sinh  giúp , bề ngoài thì là lười biếng, nhưng thực chất là  tính thêm một công điểm của lao động trai tráng cho nhà cô . Tuy là lao động tập thể,   cùng , nhưng  ít thì cũng  thể tính đủ công điểm,  mùa gặt còn chia phần theo đầu .
 
Nhà họ Diệp  năm lao động  đồng, thì  chia năm mẫu ruộng, nhà nào cũng thế,   đều ngầm hiểu, nếu  thì ai  nhiều, ai lười ít, đội sản xuất chẳng  sẽ loạn hết .
 
Giờ thì coi như chia lao động nhà họ Diệp  hai, Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc một nhóm, những  còn  của nhà họ Diệp một nhóm.
 
“Cũng  thôi.” Giang Hoài Sơn  sang gọi Cao Phân đang cúi  gặt lúa: “Bác gái Cao, Tiểu Ngọc với Phúc Sinh gặt hai mẫu, bác với hai đứa con trai và một nàng dâu, gặt bốn mẫu, tính cho nhà bác sáu lao động,  ?”
 
Cao Phân lau mồ hôi  trán: “Được chứ.”