Lưu Tú Hảo  thẳng , cái đó  mà  chứ, Phúc Sinh một  thật   thể  bằng hai ,  khác  một lúc còn  nghỉ lấy , chứ Phúc Sinh cứ như con trâu già,    mệt. Hôm qua nhà họ Diệp  năm   đồng,  chia năm mẫu ruộng, Phúc Sinh  gần nửa phần. Cô     lười biếng, thành  cũng chẳng thấy mệt mấy.
 
Giờ Phúc Sinh  giúp Tiểu Ngọc, hôm nay cô   lười nổi , Lưu Tú Hảo : “Nhà chúng   chia, hôm qua năm  , hôm nay sáu  cùng  sáu mẫu ruộng,   là   .”
 
Tâm tư nhỏ của Lưu Tú Hảo  giấu nổi Cao Phân. Cao Phân nghĩ bụng, cái nhà  sớm muộn cũng  chia , nếu  Phúc Sinh sẽ  vắt kiệt sức. Để Phúc Sinh tách  cùng Tiểu Ngọc, thì còn đỡ mệt hơn.
 
Cao Phân trừng mắt với Lưu Tú Hảo  thẳng thừng đồng ý: “Cứ  theo lời đội trưởng .”
 
Giang Hoài Sơn sợ trong đội   bàn tán chuyện của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, đến lúc đó  đầy lời oán trách, liền   bờ ruộng  lớn: “Đàn ông con trai thì rộng lượng một chút, ai mà  phục sự sắp xếp của  thì  gặt hết ruộng của  và cả ruộng của vợ  luôn ,  cũng tính cho hai  công điểm.”
 
Làm   thì đừng  lắm lời. Giang Hoài Sơn thấy  ai lên tiếng, liền phất tay: “Đừng ngẩn  nữa,  việc ,  tranh thủ gặt hết lúa  khi trời mưa, còn  đưa  kho!”
 
Phúc Sinh giúp cả nhà  việc mà  tính thêm công điểm, đây chính là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Trong thời gian vụ mùa , xem như mỗi ngày giúp nhà  kiếm thêm mười công điểm, mà Phúc Sinh còn  ít hơn hôm qua một chút nữa.
 
Cơ thể cô, kiếp   bệnh tim yếu ớt  chịu nổi, kiếp  vẫn yếu, nhưng may là  thể rèn luyện .
 
Tạ Tiểu Ngọc  xổm trong ruộng, học Phúc Sinh gặt lúa,  một lúc    gốc cây nghỉ một lát, cả buổi sáng, cô chỉ gặt  một ít. Đến trưa, chỗ ruộng của cô và Phúc Sinh  gặt  một nửa, gần như là do Phúc Sinh gặt hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-19.html.]
 
Cao Phân   gì, hôm qua Phúc Sinh còn  nhiều hơn cơ, nhưng hôm nay  tính thêm một công điểm, tất nhiên bà bằng lòng.
 
Bữa trưa là chị dâu lớn nhà họ Diệp  cơm, Giang Táo Hoa   Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm  mười công điểm, còn khen cô thông minh. Diệp Kim Sơn tính tình thật thà, hôm nay việc nặng hơn hôm qua, nhưng  là trai tráng trong đội thì ai cũng   như , chẳng  gì để than phiền.
 
Diệp Ngân Sơn thì  than vãn, nhưng  sắc mặt     dám lên tiếng, Lưu Tú Hảo cũng thế, sợ than vãn   mắng. Bữa trưa  ngon bằng hôm qua, ăn  miệng chẳng thấy ngon lành gì.
 
Nghĩ đến món ăn của Tạ Tiểu Ngọc nấu hôm qua, Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt cái ực. Trưa nay cô  con mương bên ruộng bắt  ba bốn con cá diếc nhỏ, mang về nuôi trong chậu,  : “Mẹ, ai mà bắt  cá thì  ăn nhiều hơn một chút chứ?”
 
Cao Phân lườm cô một cái đầy chán ghét: “Con  tham c.h.ế.t   .”
 
Buổi trưa nắng gắt quá, cả nhà nghỉ đến hai giờ chiều. Đội trưởng đến từng nhà hối thúc lên đồng, đến chiều tối thì chỗ ruộng của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc  gặt xong, Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh nghỉ tay uống nước, Phúc Sinh uống mấy ngụm   định  giúp Cao Phân gặt lúa.
 
Tạ Tiểu Ngọc ghé sát tai Phúc Sinh thì thầm: “Phúc Sinh,  chỉ cần giúp ,  cả  hai và chị hai thì  cần giúp.”
 
Phúc Sinh kéo   dậy: “Nghỉ ngơi .” Sau đó giật lấy cái liềm trong tay bà, cúi  xuống nhanh chóng gặt lúa.
 
Cao Phân thấy xót xa trong lòng, ba đứa con trai, chỉ  sự hiếu thảo của Phúc Sinh là thật lòng và thể hiện  hành động. Bà giật  cái liềm, mắng: “Cái đồ cứng đầu, mau cùng vợ con  gốc cây nghỉ uống chút nước .”