Phúc Sinh ngập ngừng, từ nhỏ   huấn luyện   lệnh. Từ lúc đến đây,  đối xử với   nhất,   Tiểu Ngọc cũng đối xử với   . Giờ   cho giúp,  đành  yên tại chỗ.
 
Lưu Tú Hảo  bộ dạng ngốc nghếch của Phúc Sinh, đến việc trốn việc cũng  , trong lòng tức  chết. Hôm nay cô mệt rã rời,  dậy đưa cái liềm cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, lưng chị hai sắp gãy , chú giúp  gặt một lát .”
 
Phúc Sinh lắc đầu,  lên bờ ruộng tìm Tiểu Ngọc.
 
Lưu Tú Hảo giận đến nghiến răng,   kêu Phúc Sinh giúp  việc đồng,   từng từ chối. Vậy mà từ khi  Tạ Tiểu Ngọc, Phúc Sinh   đổi.
 
Tạ Tiểu Ngọc  xổm bên con mương rửa tay. Con mương  rộng  một mét, sâu hơn một mét, là kênh dẫn nước tưới ruộng, bên trong nhiều rong rêu,  thể  thấy cá con và tôm bơi lội. Nước bây giờ thật sự  sạch.
 
Bỗng cô thấy một con cá trắm lớn dài  hai thước từ đám rong  đáy lao vút qua — chắc là do mưa lớn mấy hôm , từ sông bơi  mương.
 
Cá ở sông lớn là của công, cá nhân   bắt, nhưng cá con tôm tép trong mương thì ai bắt  là của  đó, coi như  thêm một món ăn.
 
Tạ Tiểu Ngọc bật dậy hét lớn: “Phúc Sinh, mau  đây!”
 
Lưu Tú Hảo tưởng Tạ Tiểu Ngọc thấy rắn nước, chuyện thường thôi, cũng  độc,  gì mà  ầm lên.
 
Phúc Sinh cũng tưởng Tiểu Ngọc gặp thứ gì khiến cô sợ, liền chạy vội qua.
 
Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang đuổi theo con cá lớn  bờ ruộng: “Phúc Sinh, Phúc Sinh, mau bắt cá!”
 
 thật là một con cá trắm lớn,    đuổi  cá bơi trong nước.
 
Phúc Sinh nhặt lên một cành cây  đất, nhắm chuẩn  phóng , cành cây trúng ngay mắt cá, ghim con cá dài hơn một thước  bờ.
 
Phúc Sinh dùng tay kẹp lấy mang cá, rút cành cây , xách con cá trắm lớn lên, nét mặt lạnh lùng đưa cho Tạ Tiểu Ngọc: “Cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-20.html.]
 
Tạ Tiểu Ngọc ngây   kỹ năng phóng cành cây tuyệt đỉnh của Phúc Sinh: “Phúc Sinh,  giỏi quá!”
 
Chỉ là một cành cây thôi mà, cá  nước bơi nhanh như ,  mà   thể nhắm trúng mắt cá, còn giữ nguyên vẹn  cá.
 
Phúc Sinh  đỏ mặt, việc  quá bình thường mà. Trước  lúc bọn họ huấn luyện, còn dùng d.a.o liễu cắt cánh ruồi, cắt đứt cánh mà còn  đảm bảo ruồi  chết.
 
Làm   cũng  từng  sư phụ khen.
 
Tiểu Ngọc   giỏi, việc   tính là giỏi ?
 
Tạ Tiểu Ngọc xách con cá lớn, nặng quá trời, nhưng cô  vui,  nghĩ sẵn tối sẽ  yến tiệc cá.
 
Tạ Tiểu Ngọc  tươi : “Phúc Sinh, em về  nhé, tối nay nấu cá cho  ăn.”
Con cá trắm lớn  nặng tận mười cân, những đội viên chuẩn  thu dọn ngoài bờ ruộng đều đỏ mắt vì ghen tị. Ngày nào cũng  lụng ngoài đồng, chỉ  Diệp Phúc Sinh là bắt  cá, vận khí    dạng .
 
Trong ruộng, ai bắt  cá chạch, lươn thì tính phần  đó,   chỉ xuýt xoa mấy tiếng   vội cúi đầu  việc tiếp. Càng  nhanh càng sớm  về nhà ăn cơm.  nghĩ đến con cá lớn mà Tạ Tiểu Ngọc xách về, trong miệng ai nấy  bắt đầu tứa nước bọt.
 
Chỉ  Lưu Tú Hảo là ngây , con cá to như thế  Phúc Sinh bắt , chứng tỏ vận khí của Phúc Sinh quá . Cô  bắt đầu sốt ruột — nếu Tạ Tiểu Ngọc  , thì sẽ cướp hết phúc khí của Phúc Sinh khỏi nhà họ Diệp mất.
 
Cao Phân thấy Lưu Tú Hảo  lười biếng, giờ Phúc Sinh  tách riêng  việc với Tiểu Ngọc, nếu cô  còn lười, thì đến tối đừng hòng  xong việc. Cao Phân quát: “Ngây   gì? Không  tan  về ăn cơm nữa ?”
 
Lưu Tú Hảo cảm thấy ấm ức. Hôm nay   Phúc Sinh  cùng, cô  mệt đến mức thẳng lưng  nổi. Trước  còn  cảm thấy, giờ Phúc Sinh  tách  là thấy khác ngay. Tạ Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm thêm  mười điểm công mỗi ngày trong mùa gặt, cả nhà vui còn  kịp, chắc ngoài cô   chẳng ai phản đối.
 
Không còn cách nào, Lưu Tú Hảo  cúi lưng tiếp tục  việc.
 
Tạ Tiểu Ngọc xách cá về nhà, dọc đường  nghĩ xong cách chế biến. Hiếm khi  con cá to thế ,  nấu cho ngon thì  thể thiếu dầu hạt cải. Dầu ăn của nhà họ Diệp đều  phân định lượng rõ ràng, bình thường xào rau chỉ dám nhỏ vài giọt để phi thơm nồi, nếu  như Tạ Tiểu Ngọc thì đủ xài lượng dầu của mười ngày.