Lần   gánh nước   lâu, Tạ Tiểu Ngọc cũng bắt đầu lo: “Mẹ, con  xem .”
 
Cao Phân ho nhẹ một tiếng: “Hai  đàn ông trưởng thành  còn  thể lạc đường chắc? Con ngủ .”
 
Qua một hồi lâu, Phúc Sinh mới về phòng, Tạ Tiểu Ngọc bảo   ngủ, Phúc Sinh xoắn tay , lặng lẽ   phía trong giường.
 
Tạ Tiểu Ngọc thổi tắt đèn dầu, cũng  xuống, hỏi: “Anh   với  cả mà lâu ?”
 
“Gánh nước.”
 
“Gánh nước mà lâu như thế?”
 
“Nói chuyện.”
 
“Nói gì ,  cho em   ?” Tạ Tiểu Ngọc hỏi.
 
Phúc Sinh cảm thấy   hổ, những điều  cả ,  chỉ hiểu lơ mơ. Anh nhớ đến  bạn  nhất trong  những đồng đội,  bạn đó từng  với  những lời tương tự. Tất cả những đứa trẻ mồ côi như họ đều mang họ Diệp theo sư phụ,  bạn đó tên là Diệp Tứ. Diệp Tứ     một cô gái mà  yêu thương, sẽ tìm cách sống cùng cô , mang đến cho cô  cuộc sống  .
 
Diệp Tứ còn từng  nhạo Phúc Sinh,   chẳng hiểu gì cả,     tình yêu  vị gì. Phúc Sinh hỏi Diệp Tứ: “Tình yêu  vị gì?”
 
Diệp Tứ  nhạo  một lúc lâu,  cuối cùng : “Tình yêu là thứ khiến   cam lòng bỏ cả mạng sống để theo đuổi, là điều  đẽ nhất  đời.”
 
Phúc Sinh  mơ thấy Diệp Tứ,    khoe khoang với  về cái gọi là mùi vị của tình yêu.
 
Tạ Tiểu Ngọc chờ một lúc mà Phúc Sinh vẫn   gì,  , cô  để ý, Phúc Sinh đôi khi là như ,    thì sẽ  mở miệng. Trong lúc mơ màng, cô phát hiện   tiến  giấc mơ của Phúc Sinh — cô chắc chắn đây là giấc mơ của Phúc Sinh,   của cô.
 
Trong giấc mơ là Phúc Sinh trưởng thành, mái tóc đen dài buộc  gáy,  đang tắm trong hồ, làn nước tràn qua vòng eo gọn gàng của ...
Tạ Tiểu Ngọc  đầu tiên tiến  giấc mơ của Phúc Sinh. Phúc Sinh lên bờ, nước hồ thấm ướt chiếc quần đen cũ kỹ   , lưng quần chỉ  buộc đơn giản bằng một sợi dây gai. Cơ bụng vì rèn luyện cường độ cao nên săn chắc,  còn gầy trơ xương như , nhưng cũng  đến mức nở nang, chỉ là gầy mà chắc.
 
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-23.html.]
 
Lên bờ xong, Phúc Sinh cầm chiếc áo  tảng đá mặc , kiểu áo  Tạ Tiểu Ngọc  gọi  tên, màu đen, kiểu dáng  mộc mạc, giản dị như trang phục của  nghèo thời xưa.
 
Một con bồ câu đen đáp xuống cành cây, Phúc Sinh bắt lấy nó, tháo ống tre buộc ở chân chim , bên trong là nhiệm vụ  giao cho .
 
Tạ Tiểu Ngọc ghé  xem, chữ  thời xưa đều là chữ phồn thể, nhưng vì từ nhỏ cô   mơ thấy thời cổ đại và học ngành khảo cổ, nên  thể  . Trong thư là mệnh lệnh kêu Phúc Sinh bắt Diệp Tứ —   phản bội — đưa về, nếu kháng cự thì xử tại chỗ.
 
Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh nhíu mày,  đó  buộc thanh kiếm mềm  thắt lưng. Cảnh chuyển sang, Phúc Sinh     chỗ ẩn náu của Diệp Tứ.
 
Diệp Tứ quỳ  mặt đất cầu xin Phúc Sinh, xin  hãy tha cho vợ  — Liễu Như Mi —  đang mang thai  sáu bảy tháng.
 
Nếu   là  khác tới, Diệp Tứ nhất định sẽ liều c.h.ế.t phản kháng.   đến  là Phúc Sinh,      phần thắng nào. Thực lực của  chỉ  thứ tư, vì thế mới  ban tên là “Diệp Tứ”. Còn Phúc Sinh, ngay từ khi  đưa  trại huấn luyện  vượt xa   đầu,  ban tên là Diệp Phúc Sinh.
 
Trong căn lều tranh,  phụ nữ mang thai chống tay  khung cửa  ngã khuỵu, nàng cầu xin Phúc Sinh:
 
“  sợ chết, chỉ xin  cho  thêm hai tháng nữa, đợi đứa con trong bụng   đời. Xin , xin hãy để đứa bé    thấy ánh mặt trời.”
 
Phúc Sinh chần chừ   tay. Hai   mặt  ngừng van nài  hãy tha cho đứa trẻ trong bụng. Phúc Sinh nghĩ, đây chính là thứ gọi là “tình” mà Diệp Tứ từng  ư?
 
Diệp Tứ từng : “tình” là vì đối phương mà cam nguyện c.h.ế.t . “Tình” cũng là Diệp Tứ và Liễu Như Mi, vì đứa con   đời, sẵn sàng buông bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.
 
Phúc Sinh vung kiếm, gảy nhẹ, lấy  chiếc thẻ kim loại  cổ tay trái của Diệp Tứ — biểu tượng  phận. Giọng  của  lạnh lùng  chút cảm xúc.
 
“Đi.”
 
Diệp Tứ sững ,  ngờ    cơ hội sống sót.
 
“Phúc Sinh, ngươi...” Không g.i.ế.c  thì   ăn  với cấp ? Phúc Sinh sẽ  trừng phạt nặng.
 
“Đi.” Phúc Sinh cau mày.