Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi: “Phúc Sinh,  định chữa thế nào?”
 
“Đi hái thuốc.”
 
Vậy là  lên núi . Trên núi  làng Đại Hà thực sự   ít dược thảo. Động vật trong núi khi  bệnh sẽ tự  tìm cỏ thuốc để ăn. Từ xưa đến nay, hình dáng các loại dược thảo   đổi, Phúc Sinh nhận  .
 
Tạ Tiểu Ngọc  mưa lớn bên ngoài, lo lắng hỏi: “Bây giờ là ban đêm, mưa  lớn thế…”
 
“Không .”
 
Phúc Sinh cầm đèn pin chuẩn  . Trước , môi trường sinh tồn của  còn khắc nghiệt hơn thế nhiều. Giờ còn  đèn pin,  thứ để soi sáng. Ở cổ đại,  và đồng đội  chạy trong rừng sâu núi thẳm giữa cơn mưa như trút,  lưng còn  truy binh. Giờ chỉ là  tìm dược thảo, chẳng đáng ngại.
 
Giang Hoài Sơn cầm lấy áo mưa, đuổi theo: “Phúc Sinh,   cùng !”
 
Phúc Sinh  đầu: “Anh, vướng chân.”
 
Giang Hoài Sơn ngớ , Phúc Sinh là vì con trâu của đội mà lên núi tìm thuốc, lỡ   xảy  chuyện gì, thì   thể ăn  với vợ mới cưới của Phúc Sinh, cũng  ăn   với thím Cao Phân.
 
Chỉ  Tạ Tiểu Ngọc hiểu ý của Phúc Sinh. Giang Hoài Sơn  theo sẽ khiến Phúc Sinh  phân tâm chăm sóc, hơn nữa tốc độ của Phúc Sinh khi di chuyển, Giang Hoài Sơn  thể theo kịp.
 
Tạ Tiểu Ngọc giải thích với Giang Hoài Sơn, Phúc Sinh chỉ là  giỏi diễn đạt. Chuyện nguy hiểm như  lên núi giữa đêm mưa, ý Phúc Sinh là để   tự  một  là  nhất.
 
Hơn nữa, Phúc Sinh  biến mất trong màn mưa, Giang Hoài Sơn   đuổi theo cũng  kịp nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-25.html.]
 
Một lượt  về ít nhất cũng  hơn một tiếng. Cao Phân thấy Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc còn   , vội chạy đến chuồng trâu tìm . Nghe  Phúc Sinh một  lên núi trong mưa, sắc mặt bà tái nhợt.
 
Thím Liêu  bộ dạng luống cuống của Cao Phân thì lòng  chút hả hê. Hồi , thấy Phúc Sinh giỏi giang, bà  từng  với Cao Phân, để Phúc Sinh  con rể ở rể nhà . Cao Phân  đồng ý. Lúc đó, bà còn mỉa mai Cao Phân rằng, một thằng ngốc,  con rể ở rể thì  chứ, cưới  vợ  là  .
 
Sau đó, Cao Phân gả Phúc Sinh cho Tạ Tiểu Ngọc –   đòi sính lễ, còn mạnh miệng mỉa mai ngược ,  con trai bà nếu cưới thì  cưới  xinh nhất, mà Tiểu Ngọc  còn là trí thức về nông thôn nữa.
 
Thím Liêu : “A Phân , con dâu Tiểu Ngọc nhà chị thật chẳng  lương tâm gì cả, Phúc Sinh  lên núi mà nó cũng  ngăn .”
 
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ,  đàn bà  là  thế, rõ ràng đang  chia rẽ  chồng nàng dâu. Muốn chia rẽ ? Cô cũng chẳng  quả hồng mềm dễ bóp !
 
Tạ Tiểu Ngọc : “Mẹ , là tại cha của thím Liêu  chịu chữa bệnh cho trâu của đội , Phúc Sinh mới bất đắc dĩ  lên núi. Mọi  nghĩ xem, cha thím Liêu  ý gì ? Trâu của đội  mà chết, thì  lợi gì cho đội nhất của họ? Đội trưởng Giang cũng  mời  bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi. Nếu  bác sĩ ở đây, thì Phúc Sinh  cần  lên núi giữa đêm. Anh   việc vì tập thể, cớ gì     chứ?”
 
Cao Phân  Tạ Tiểu Ngọc  cho bừng tỉnh, liền chỉ  thím Liêu,  lạnh   với Tiểu Ngọc: “Con còn nhỏ,  hiểu rõ mánh khóe trong chuyện  . Nếu trâu nhà   cứu , đội một bọn họ đang  một con bê nhỏ chờ bán. Năm nay đội ba nhà  mà   trâu, danh hiệu ‘đội sản xuất tiên tiến’ sẽ rơi  tay đội một.”
 
Cao Phân tức giận : “Liêu Hồng Trà, cô  gả sang đội ba, hộ khẩu cũng ở đây, mà còn bênh vực đội một. Tốt nhất là dọn cả nhà về đội một  cho !”
 
Cao Phân  trắng  như thế, Giang Hoài Sơn cũng tức giận thật sự. Khó trách khi  đến trạm chăn nuôi   mời  cháu trai của bác sĩ Liêu. Anh giận dữ : “Chờ mai trâu nhà  khỏi bệnh,  nhất định  đến trạm chăn nuôi khiếu nại!”
 
Liêu Hồng Trà quýnh lên,     như , chỉ tại Tạ Tiểu Ngọc quá giỏi trong việc chia rẽ. “Cha    là chữa   thì chắc chắn là  . Dù Phúc Sinh  tìm  thuốc, cũng chẳng thể chữa khỏi, các  cứ đợi đấy.”
 
Lão Lý –  chăm sóc trâu mấy năm nay, mấy hôm   con dâu thím Liêu giành mất việc . Giờ trâu  bệnh, ông lo đến phát sốt, vội vàng chạy tới: “Đội trưởng, trâu sùi bọt mép ,  là    !”