Thím Liêu đen mặt bỏ .
 
Phúc Sinh về nhà  bộ đồ khô,    ông Lý gọi   chuồng trâu, chăm sóc cẩn thận hai ngày, con trâu  khỏi bệnh.
 
Giang Hoài Sơn cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn  nuốt trôi cơn giận, ông chạy lên trạm chăn nuôi tìm lãnh đạo khiếu nại. Hôm đó đúng ca trực của cháu trai thím Liêu,     chịu đến chữa bệnh cho trâu, suýt khiến đội ba mất  một con trâu quý.
 
Thời buổi , g.i.ế.c trâu hoặc trộm trâu là trọng tội. Là bác sĩ thú y của trạm chăn nuôi mà  chịu  khám bệnh cho trâu của dân, đó là vi phạm nghiêm trọng. Lãnh đạo trạm tức giận, lập tức xử phạt nghiêm khắc cháu thím Liêu, điều     việc dọn chuồng gia súc – công việc  khổ  bẩn.
 
Thím Liêu tức đến ngất, cháu thì  điều  hốt phân, con dâu thì mất luôn việc chăm trâu nhẹ nhàng, mối thù với nhà Cao Phân càng sâu thêm.
 
Bà  ngẫm , nguồn cơn của  việc đều do thằng con ngốc nhà Cao Phân chạy lên núi hái thuốc. Nếu hôm đó đợi đến hôm  trạm chăn nuôi cử  xuống, trâu  chữa    còn  , nhưng ít  cha bà  cũng   mang tiếng . Giờ thì các thôn lân cận đều  dám mời ông Liêu khám gia súc nữa, nhà  đẻ mất  bao nhiêu là quà biếu.
 
Thím Liêu : “Thằng con ngốc nhà Cao Phân là tên lưu manh thối tha, dám lén  phụ nữ tắm,   lên công xã tố cáo nó!”
 
Phải cho nó  bắt, để Cao Phân cũng  thế nào là   đời chỉ trỏ  lưng!
 
Con gái thím Liêu vội lao : “Mẹ,   bằng chứng thì đừng tố cáo bừa!”
 
Con dâu thím Liêu thì vì mất việc chăm trâu nên cũng căm ghét nhà Cao Phân.
 
Cô  chặn em chồng : “Cô cũng   hổ chút , tắm     thấy là  gả cho thằng ngốc đó, Cao Phân  chịu cho con ngốc nhà bà  đến nhà   con rể, giờ thằng ngốc đó cưới  Tạ Tiểu Ngọc ,  mà cô còn bênh nhà họ nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-27.html.]
 
Diệp Phúc Sinh là một lao động khỏe mạnh, nếu gả về  con rể bên nhà thím Liêu thì bà  cũng miễn cưỡng chấp nhận, coi như kiếm  một   việc  công. Thím Liêu tìm đến Cao Phân,  con trai ngốc của bà   lén  con gái  tắm, bảo gả qua là  thể, chỉ cho Phúc Sinh  con rể đến ở rể nhà bà.
 
Cao Phân mắng thím Liêu một trận te tua,  cho phép bà  bôi nhọ danh tiếng của Phúc Sinh. Hai  ngay tại chỗ xông  cấu xé , tóc thím Liêu còn  Cao Phân giật  mấy lọn.  thím Liêu  dám lên tiếng  lớn chuyện, vì nếu danh tiếng của Diệp Phúc Sinh  bôi nhọ, thì danh tiếng của con gái bà  còn khó  hơn, lúc đó  tìm chồng cũng khó.
 
Con gái thím Liêu tức quá  òa lên,    như . Là tên lưu manh Vương Nhị Lại từng quấy rối cô một , buổi tối  lẻn tới  trộm cô tắm.  lúc đó, Diệp Phúc Sinh  gánh nước ngang qua  nhà cô,  ném đá trúng Vương Nhị Lại.
 
Cô  ở cửa sổ  thấy rõ, chính là Vương Nhị Lại  trộm,  ném đá trúng thì sợ hãi bỏ chạy, còn ngã một cú. Khi đó Diệp Phúc Sinh   xa.
 
 thím Liêu xông  chỉ  thấy Diệp Phúc Sinh, liền một mực  là Phúc Sinh  trộm. Mà Phúc Sinh tính tình kỳ quặc,    thanh minh, nhờ  bà mới giữ  bí mật. Nếu  gả vì   trộm khi đang tắm, thì thà gả cho  ngốc, còn hơn gả cho tên lưu manh Vương Nhị Lại.
 
Hơn nữa, Diệp Phúc Sinh  trai, chăm chỉ  việc, chỉ là tính tình  kỳ lạ. Con gái thím Liêu  rằng  bằng lòng gả cho Phúc Sinh, thế là thím Liêu mới tức giận chạy  tìm Cao Phân đòi cho Phúc Sinh đến  con rể.
 
Nếu chuyện thật sự  lộ  là Vương Nhị Lại  trộm cô, thì cô cũng chẳng còn mặt mũi sống ở đời nữa.
 
---
 
Tạ Tiểu Ngọc đến kỳ kinh nguyệt, hai ngày đầu đau đến mức  xuống  giường. Chị dâu cả nhà họ Diệp là phụ nữ, hiểu rõ cơn đau bụng kinh khó chịu đến mức nào, mà Tạ Tiểu Ngọc thì  yếu ớt, mỗi khi đến tháng là tay chân lạnh toát.
 
Mẹ đẻ chị dâu cả  khi sinh  chuẩn  sẵn một túi đường đỏ, một túi long nhãn cho con gái bồi bổ  sinh. Thấy Tiểu Ngọc đau như , chị dâu cả mềm lòng, nấu một bát nước đường đỏ long nhãn đem sang, thấy Phúc Sinh  một bên lóng ngóng    gì, chị mỉm  bảo   ngoài.
 
"Phụ nữ mỗi tháng đều  trải qua chuyện , buổi tối lúc ngủ,  nhớ đắp ấm tay chân cho cô  nhé."