Tạ Tiểu Ngọc uống xong bát nước đường đỏ long nhãn, bụng ấm lên nên dễ chịu hơn một chút. Cô  dùng hết băng vệ sinh, liền nhờ chị dâu cả họ Diệp đến điểm tập trung của trí thức trẻ, mượn mấy miếng từ chỗ của Lưu Vân.
 
Phụ nữ trong thôn phần lớn vẫn dùng đai kinh nguyệt, Tạ Tiểu Ngọc  quen dùng loại đó. Các cô gái ở điểm trí thức trẻ mỗi tháng đều  lên huyện mua băng vệ sinh, món   thể tiết kiệm .
 
Chị dâu cả giúp cô  mượn,  lâu  thì Lưu Vân đến, lấy từ trong túi  một gói băng vệ sinh đưa cho cô. Tạ Tiểu Ngọc nhận lấy  :
 
“Chị Lưu, em đưa chị tiền, mấy hôm nữa chị  huyện thì giúp em mua thêm hai gói nữa nhé. Gần đây em  dám  ngoài huyện.”
 
Lần  Lương Thiên Đông  Lương Phù sẽ đến huyện, tuy  chắc chắn, nhưng Tạ Tiểu Ngọc  dám liều. Nhỡ  đúng lúc chạm mặt, cô  thể  Lương Phù đánh ngất  bắt . Trong lòng cô là nghĩ  thấy sợ.
 
Lưu Vân thở dài, Tạ Tiểu Ngọc  một kẻ thần kinh như Lương Phù đeo bám, đúng là xui xẻo.
 
Hôm cãi  ở ngoài đồng đó,  khi tan , Lương Thiên Đông than thở  rằng do Tạ Tiểu Ngọc mà đội trưởng đội ba  chuyển cô  sang đội một nghiêm khắc hơn, khiến cô   còn thời gian lười biếng.
 
Lưu Vân  phân  đội ba nên cũng  đội viên kể  chuyện xảy . Là Lương Thiên Đông  tiên xúi giục Tạ Tiểu Ngọc ly hôn,  thể trách   .
 
Lưu Vân  một ngày  việc cũng  mệt mỏi, nhưng so  vẫn dễ chịu hơn Lương Thiên Đông. Đội trưởng đội ba là  tử tế, với các trí thức trẻ như họ thì nhắm một mắt mở một mắt. Làm việc ở đội ba thoải mái hơn đội một nhiều. Cô khuyên Lương Thiên Đông:
 
"Nhà cô cũng  chút quan hệ, lo mà sớm  hồ sơ bệnh lui về thành phố .  thấy Tiểu Ngọc sẽ  ly hôn , bảo  nhà cô đừng mong nữa, khổ  gì chứ."
 
Lương Thiên Đông , nhà họ Lương là do  họ cô   chủ,  họ  chịu giúp  thủ tục, cô  cũng  về .
 
Ai, mấy chuyện rắc rối giữa các trí thức trẻ, cô cũng  khuyên nổi nữa, ai lo chuyện nấy thôi.
 
Lưu Vân nhận lấy tiền của Tạ Tiểu Ngọc  : " lúc mấy ngày tới chị sẽ lên huyện, em còn thiếu gì nữa ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-28.html.]
“Nếu  thì mang giúp em ít gia vị nhé, em  nấu món ngon cho Phúc Sinh nhà em ăn.”
 
Không  gia vị, dù tay nghề  mấy thì món ăn cũng kém  một phần.
 
Lưu Vân  : "Em thật sự định sống cả đời với Phúc Sinh đấy ?"
 
Lưu Vân còn tưởng Tạ Tiểu Ngọc chỉ là mượn Phúc Sinh để tránh né Lương Phù. Ở điểm trí thức trẻ hai năm trời, Tạ Tiểu Ngọc lười xuống bếp,  nộp tiền và tem phiếu  ăn chung với nhóm trí thức, thà rửa bát chứ  chịu nấu cơm. Vậy mà về nhà họ Diệp, cô  nấu hai bữa ngon lành: một bữa cơm thịt kho, một bữa tiệc cá, thơm đến mức cả điểm trí thức trẻ đều ngửi thấy.
 
"Đương nhiên ,   em còn  cùng Phúc Sinh lên thành phố nữa cơ." Chỉ cần cố thêm chút nữa, thi đại học khôi phục, cải cách mở cửa, thì tương lai sẽ rộng mở hơn nhiều.
 
Lưu Vân tưởng Tạ Tiểu Ngọc  là đưa Phúc Sinh về nhà  đẻ, mà   nhà  đẻ của cô  chấp nhận  rể tính cách kỳ lạ  . Ai...
 
Lưu Vân thấy Tạ Tiểu Ngọc đang  danh sách gia vị,  mắng cô hoang phí: “Nhà em đến mười miệng ăn, Phúc Sinh ăn một miếng em cũng  nấu mười phần,  bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ tiêu như thế.”
 
Tạ Tiểu Ngọc lắng  bên ngoài   ai, hạ giọng : “Em định bàn với  chồng chuyện phân  ở riêng,  riêng  thì em mới  thể chăm Phúc Sinh béo lên một chút.”
 
“Chuyện  chồng em đồng ý còn dễ, hai ông  và chị dâu chắc chắn  chịu .”
 
Phúc Sinh  việc gấp đôi  thường, nhà chị dâu hai còn hai thằng con trai, nhà chị dâu cả  một đứa con gái, bụng  còn đang bầu nữa,  phân  thì hai ông   lợi.
 
Trong làng, cha  còn sống thì hiếm ai phân nhà riêng. Lưu Vân : “Em  phân nhà, e là  dễ .”
 
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng,  chồng miệng tuy ghê nhưng thật   thiên vị Phúc Sinh, chắc bà  sẽ đồng ý thôi.
 
“Không , em cứ  thử xem  chồng phản ứng thế nào.”
 
Buổi tối, Phúc Sinh  bưng sang một bát nước đường đỏ long nhãn, gọi Tạ Tiểu Ngọc uống hết.