“Bác gái Cao,   Phúc Sinh nhà bác chữa khỏi cho con trâu cày của đội bác. Đội cháu cũng  một con đang bệnh, bác sĩ thú y Lưu xem mấy ngày  vẫn  khỏi,  nhờ Phúc Sinh qua xem thử.”
 
Lưu Tú Hảo  chằm chằm hai cân thịt , nuốt nước bọt. Người trong làng ai cũng ghen tị với nhà họ Liêu ở đội Một. Vì  ư? Vì ông già nhà họ Liêu  chữa bệnh cho heo, cho bò, đội nào mời ông đến cũng lễ phép,  ai tay  mà đến,   kính trọng,  giúp nhà  thêm miếng thịt miếng mỡ.
 
Giờ ông già họ Liêu  bò của đội Ba chữa  khỏi, còn Phúc Sinh  chữa khỏi, điều đó chứng tỏ Phúc Sinh giỏi hơn ông . Dù Phúc Sinh  chắc  chữa bệnh cho gia súc giỏi hơn, nhưng    gặp may, hái  đúng loại thuốc phù hợp, vô tình chữa khỏi cho con bò.
 
Điều đó chứng tỏ, Phúc Sinh vận khí  đấy chứ.
 
Lưu Tú Hảo vui mừng khấp khởi, chuẩn   nhận thịt. Hai cân thịt lợn, thêm chút khoai tây, cà rốt nấu kho, cả nhà  thể ăn một bữa thật . Quả nhiên Phúc Sinh mang  phúc khí cho gia đình.
 
“Mẹ,  để Phúc Sinh  xem giúp  mà.”
 
Cao Phân thì   nỗi lo riêng. Trâu cày là báu vật của đội sản xuất, lỡ như Phúc Sinh xem  khỏi,  ăn thịt   đưa, thì thật mất mặt  bao.
 
Bà gạt tay Lưu Tú Hảo đang định lấy thịt,  với lão Dư:
 
“Vậy để Phúc Sinh qua xem thử, nhưng  dám đảm bảo thuốc hái  sẽ  tác dụng. Hôm nay Phúc Sinh còn   ,  báo với đội trưởng sản xuất một tiếng.”
 
Có thể sang làng bên xem bệnh cho trâu cày, với đội Ba mà  là chuyện đáng tự hào. Giang Hoài Sơn bèn để Phúc Sinh  cùng lão Lý –   kinh nghiệm chăm sóc trâu cày.
 
Thím Liêu   cửa nhà, giọng điệu mỉa mai:
 
“Đội trưởng, lỡ Phúc Sinh  c.h.ế.t con trâu của làng bên, đội  chẳng  sẽ  đền ? Tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi. Đội    dây  chuyện , nhỡ nhà họ Diệp ăn thịt xong, đội  gặp xui thì .”
 
Lão Dư – đội trưởng đội sản xuất của làng bên – tức giận vô cùng:
 
“Nhà họ Liêu các  chẳng ăn ít thịt đội sản xuất phát  nhé! Bố cô chữa  ,   cho Phúc Sinh xem thử ?   rõ luôn, lỡ  chữa , cũng  thể trách Phúc Sinh!”
 
Lão Dư  sang  với Giang Hoài Sơn:
 
“Dù chữa   , đến mùa xuân sang năm tưới nước gieo trồng, máy bơm dầu của đội  sẽ ưu tiên cho đội  mượn,  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-33.html.]
Thế thì  quá . Đội của lão Dư  một máy bơm dầu,  giờ đều để đội Một mượn . Tại  ư? Vì ông già họ Liêu ở đội Một là bác sĩ thú y, ai cũng nể mặt. Mùa xuân cấy lúa chỉ  mấy ngày,  thể để đội nào cũng mượn  máy bơm, đội  mượn  thì chỉ  nước gánh từng gàu tưới bằng sức .
 
Đội trưởng Giang giục Phúc Sinh  theo lão Dư:
 
“Hôm nay  tính công điểm, mau  .”
 
Buổi trưa Phúc Sinh và lão Lý vẫn  về. Buổi chiều đổ mưa to nên    đồng. Ba đứa trẻ  hái và rửa sạch hết chỗ quả đỏ. Tạ Tiểu Ngọc thì cọ rửa sạch nồi sắt đến mấy , vì nấu mứt quả kiểu  thì tuyệt đối   dính chút dầu mỡ nào.
 
Khi phần thịt quả bắt đầu sôi, Tạ Tiểu Ngọc liền đổ hết chỗ đường phèn  dành dụm bấy lâu . Cao Phân  mà xót xa, cả một gói to như , mà cô  cũng nỡ đổ hết  chỉ để  món ăn vặt.
 
Chỗ đường phèn đó là do Tạ Tiểu Ngọc tự mang theo, cô cũng chẳng buồn  gì,  thấy thì khỏi bận tâm. Cao Phân thì mang theo túi kim chỉ sang nhà bà Trần để khâu đế giày và tán gẫu.
 
Bên ngoài mưa rơi ào ào. Phúc Sinh buổi trưa  về,  chừng  đội mưa lên núi hái thuốc. Loại thuốc mà Phúc Sinh tìm  cho trâu cày của đội sản xuất,  đó lão Liêu cũng lên núi tìm nhưng   tìm , còn khiến một đội viên  cùng còn  trượt ngã, gãy chân, đòi nhà họ Liêu  bồi thường phần công điểm   .
 
Thảo nào lão Dư  đích  đến mời Phúc Sinh, còn thím Liêu thì cứ châm chọc mỉa mai.
 
Cao Phân bỏ giày xuống, :
 
“Sáng nay Tiểu Ngọc  với  là   ở riêng với Phúc Sinh.”
 
“Sao mà ? Phân gia  họ ở  chứ?” – Bà Trần lo lắng.
 
“Tiểu Ngọc bảo vẫn còn ít tiền, định thuê căn nhà trống của đội sản xuất.” Cao Phân rối bời vô cùng.
 
Bà Trần suy nghĩ một lúc. Tiểu Ngọc là  thành phố, điều kiện gia đình cũng ,  lẽ thật sự  để tâm đến chút tiền thuê nhà đó. Sớm muộn gì cô  cũng sẽ  về thành phố thôi.
 
Hiện giờ chen chúc ở chung, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh chẳng khác nào đang   công cho cả nhà. Tiểu Ngọc  yếu đuối mỏng manh, chắc cũng chẳng chịu đựng  lâu. Thay vì đợi đến lúc xảy  chuyện lớn, thì chi bằng giờ chia nhà dứt khoát cho xong.
 
Bà Trần nghĩ thông , liền khuyên:
 
“Vợ chồng thằng cả hiền lành, dễ sống, chẳng  gì đáng .  vợ chồng thằng hai thì khó hòa hợp, vợ nó với Tiểu Ngọc mỗi ngày cãi  mấy trận, chi bằng chia nhà  ở riêng cho xong.”
 
Cao Phân cũng nghĩ thế. Thôi thì phân gia .