Mứt quả  cho đủ đường phèn,  ngọt  sánh đặc. Ba cái hũ thủy tinh là vỏ hộp trái cây đóng hộp cũ giữ , đều  trụng nước sôi  phơi khô, giờ đem  đựng mứt. Tổng cộng đựng  ba hũ nhỏ, trong nồi vẫn còn sót  một ít.
 
Tạ Tiểu Ngọc múc  ba cái bát, mỗi bát cho một muỗng mứt, pha thêm nước nóng, cho ba đứa nhỏ nếm thử.
 
“Ngon hơn nước đường đúng ?” – Tạ Tiểu Ngọc cũng uống nửa bát, ngọt lịm,   hương thơm đậm đà của quả đỏ, còn  thể cảm nhận  từng chút thịt quả  tan hết.
 
Đại Trụ uống từng ngụm nhỏ,  nỡ uống hết một . Quả đỏ vốn  ngon, nấu thành mứt pha nước ngọt để uống, thật sự quá tuyệt vời. Dù     hái nhiều quả đỏ như , chắc   cũng  bao giờ nấu mứt cho tụi nhỏ ăn, vì tốn quá nhiều đường phèn.
 
Dù uống dè chừng, nửa bát nước ngọt thơm mùi quả đỏ cuối cùng cũng cạn sạch. Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Ni luyến tiếc đặt bát xuống,  chủ động rửa nồi niêu xoong chảo.
 
Hôm nay đến lượt Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm. Đại Trụ và Tiểu Trụ liền khiêng  cái lu nuôi lươn mà tụi nhỏ bắt  trong nửa tháng qua.
 
“Thím ba, tối nay  ăn lươn  ?”
 
Hôm qua Lưu Tú Hảo định  món lươn kho, nhưng Đại Trụ  chịu cho. Cậu còn  Lưu Tú Hảo mắng cho mấy câu, nhưng Đại Trụ vẫn lý lẽ đầy đủ:
 
“Thím ba nấu ăn ngon, con  ăn món lươn kho do thím ba !”
 
Tạ Tiểu Ngọc sợ mấy con vật mềm trơn nhầy như lươn lắm. Cô :
 
“Nếu tụi con xử lý sạch lươn , thì thím sẽ nấu mì lươn xào cho ăn.”
 
Bảo Tạ Tiểu Ngọc tự tay  thì  thể nào. Chỉ cần thấy lươn trườn bò trong chậu là cô  trốn  xa .  món mì lươn xào dầu nóng cô nấu thì ngon  chê   . Trước đây bạn bè   ăn, đều  ngoan ngoãn xử lý sạch nguyên liệu, cô mới chịu  bếp.
 
Lũ lươn Đại Trụ bắt   to lắm, đem kho thì  ngon, nhưng   hợp để  mì lươn xào.
 
Đại Trụ  từng ăn mì lươn xào, nhưng thím ba  chắc chắn sẽ  ngon. Cậu  đúng theo cách Tạ Tiểu Ngọc dạy: cho lươn  nước nóng trụng sơ,  đó lấy  rạch lươn, chỉ cần hai nhát d.a.o là tách  xương sống nguyên vẹn. Lươn  xẻ sợi xong thì cắt đoạn, chuẩn  sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-34.html.]
 
Lúc tụi nhỏ  bắt lươn, còn bắt  bảy tám con cá diếc nhỏ, nuôi trong lu nước. Tạ Tiểu Ngọc đem  cá   sạch,  chiên vàng hai mặt bằng dầu. Sau đó đổ  nửa nồi nước sôi, xương lươn cũng  bỏ phí, thả  nồi hầm cùng để  nước dùng.
 
Chỉ riêng nồi nước dùng nấu từ cá diếc và xương lươn, màu trắng đục như sữa,  thơm ngon đến khó cưỡng. Thịt cá diếc tan  trong nước, cô dùng rây lọc sạch xương vụn, một nồi nước dùng đậm đà thơm ngọt liền  thành.
 
Trời mưa nên   đều ở nhà chẳng  việc gì . Lưu Tú Hảo từ lúc nấu mứt đến giờ  thấy bực bội trong lòng. Rõ ràng nấu  ba hũ, theo lý thì mỗi nhà một hũ mới ,  mà Tạ Tiểu Ngọc đem hết cả ba hũ về phòng . Đống củi dùng nấu đó còn là Đại Trụ  nhặt về nữa chứ.
 
Lươn thì hiếm thế,  mà cô   kho,  mang  xẻ sợi nấu mì, đúng là phí của trời!
 
Lưu Tú Hảo vặn tai Đại Trụ:
 
“Con trai con đứa mà cứ  bếp, chẳng  chí khí gì hết.”
 
Đại Trụ né , nấu ăn thì  gì sai? Nó còn mong học  để   tự nấu đồ ngon mà ăn, tuyệt quá còn gì.
 
“Mẹ  cũng ăn đấy thôi.”
 
Lưu Tú Hảo bĩu môi. Con trai ngoan của cô   Tạ Tiểu Ngọc dạy cho  hư . Cô  chạy đến  mặt Giang Táo Hoa than thở:
 
“Chị dâu xem kìa, Đại Trụ, Tiểu Trụ, Tiểu Ni, cứ như con ruột của em dâu ba . Mình là  ruột mà bảo còn chẳng .”
 
Giang Táo Hoa đang may giày đầu hổ cho đứa nhỏ trong bụng, bèn :
 
“Ăn  ít đồ ngon của cô  ,  còn mong con  cứ  thiết như  với Tiểu Ngọc thôi. Dù gì cũng là con cô, cô lo cái gì?”
 
Nói , chị dâu cả cất giỏ kim chỉ,  giúp nhào bột và cán mì.