Nồi nước dùng trắng đục, thơm ngào ngạt  ninh xong. Phúc Sinh cũng  về, trong tay còn xách theo hai cân thịt lợn. Nói là con bò bên làng bên ăn thuốc xong  đỡ hơn, chỗ thịt  là chú Dư bảo là phần  xứng đáng nhận, nên  mang về.
 
Tối nay ăn mì lươn xào,  cần dùng đến thịt. Tạ Tiểu Ngọc chỉ cắt một chút mỡ  để thắng mỡ heo, lươn xào bằng mỡ heo sẽ càng thơm hơn.
 
Phúc Sinh rửa tay  đồ, Lưu Tú Hảo liền chạy theo hỏi:
 
“Phúc Sinh, chỗ chú hái thuốc là ở  thế? Sao chỉ  chú tìm  thôi?”
 
“Trong rừng sâu.”
 
“Lần  chú dắt   với  ?”
 
Phúc Sinh lắc đầu:
 
“Nguy hiểm.”
 
Tạ Tiểu Ngọc pha nửa bát mứt nóng cho Phúc Sinh uống,  :
 
“Chị hai,  nhất đừng  rừng sâu. Phúc Sinh  thể về ,  chắc  khác     nổi .”
 
“ đấy, đội sản xuất còn    gãy chân nữa mà,   chuyện chơi.” Chị dâu cả nhà họ Diệp cũng lên tiếng.
 
Phúc Sinh  chịu uống, vì đây là phần dành cho Tạ Tiểu Ngọc. Tạ Tiểu Ngọc ghé tai thì thầm:
 
“Em hết đau bụng ,  nếm thử xem. Trong phòng  còn ba hũ nữa đấy.”
 
Lúc  Phúc Sinh mới chịu uống. Ngọt quá, là cái vị ngon  thể tả nổi.
 
Chị cả nhà họ Diệp  cán xong mì. Dùng một nồi khác luộc mì chín. Trên bệ bếp  bày sẵn mười cái tô lớn. Sau khi chia mì  từng tô, mỗi tô  chan hai muỗng to nước dùng đậm đà,  gắp một đũa lớn lươn xào mỡ heo, rắc thêm chút hành hoa. Tô mì lươn nóng hổi, thơm lừng liền  thành.
 
Mọi  cúi đầu ăn ngon lành  ngẩng lên nổi. Sao nước lèo  ngọt đến thế, lươn   thơm  mềm. Đến cả Tiểu Ni cũng ăn hết một tô to, xoa bụng :
 
“Mẹ ơi, con  nhúc nhích nổi nữa .”
 
“Không ăn nổi mà còn cố ăn nhiều ?”
 
“Tại ngon quá mà.”
 
Cao Phân thầm nghĩ, Tiểu Ngọc đối xử  với Phúc Sinh   là giả.  trong nhà ai cũng như sói đói, Phúc Sinh ăn  một miếng mì lươn, là Tạ Tiểu Ngọc  nấu cho mười  ăn. Về lâu dài, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-35.html.]
Thấy    ăn xong, Cao Phân cắt nửa phần thịt trong hai cân thịt mà Phúc Sinh mang về, gọi Đại Trụ dẫn em trai em gái mang đến chuồng trâu đưa cho lão Lý. Trâu chữa khỏi cũng  công chăm sóc của lão Lý, thịt   thể nhà  ăn hết.
 
Sau đó, Cao Phân  với ba  con trai và các con dâu:
 
“Tiểu Ngọc  phân  ở riêng,  đồng ý . Thằng cả, thằng hai, giờ hỏi hai đứa,   phân luôn ?”
 
Tạ Tiểu Ngọc  phân nhà,  chiếm căn nhà nào của nhà họ Diệp. Cô  cùng Phúc Sinh  ngoài thuê nhà ở. Lưu Tú Hảo  đồng ý, nhưng cũng chẳng tìm  lý do để phản bác.
 
 bảo Phúc Sinh dọn  ở riêng thì tuyệt đối  . Phúc Sinh chính là phúc khí của nhà họ Diệp. Anh hái  loại thuốc chữa trâu bò cực kỳ hiệu quả, sang làng bên một chuyến mà cả vùng đều  đến Phúc Sinh của đội Ba. Người  thể  sâu trong núi, hái  thuốc mà  khác  thể tìm .
 
Lão Liêu từng thấy qua loại thuốc đó, nhưng ông cũng  hái , điều đó chứng tỏ chỉ  Phúc Sinh mới  cái phúc đó.
 
Nếu giờ mà phân nhà, thì cái phúc khí đó sẽ  Tạ Tiểu Ngọc chiếm một ,   thể ích kỷ như  ?
 
Lưu Tú Hảo :
 
“Mẹ, nhà  đang sống yên ,   phân nhà  gì?”
 
Cao Phân đáp:
 
“Trên đời   bữa tiệc nào  tàn. Con cũng  hai đứa con trai,   chúng lập gia đình chẳng  cũng  phân  ? Mẹ   chồng, tự thấy  thiên vị ai cả. Tiểu Ngọc  phân,   cản. Còn hai đứa   phân  , tùy  tụi con.”
 
Lưu Tú Hảo giọng đầy tâm tình  với Phúc Sinh:
 
“Phúc Sinh, em khuyên vợ  . Mẹ còn sống đây, giờ phân nhà  sẽ        đấy.”
 
Phúc Sinh  về phía Cao Phân. Cao Phân mặt khó chịu, :
 
“Mẹ   thể sống cùng tụi con cả đời. Nghe vợ con .”
 
Tạ Tiểu Ngọc khẽ thì thầm bên tai Phúc Sinh:
 
“Em   chuyện xong với  . Ra ở riêng, em mới  thể nấu riêng món ngon cho  ăn. Mẹ đồng ý , đừng  chị hai.”
 
Tiếng thì thầm khiến tai ngứa ngứa, khiến Phúc Sinh đỏ cả tai. Phúc Sinh :
 
“Phân nhà.”
 
Lưu Tú Hảo nghẹn  thở nổi: