Tạ Tiểu Ngọc lấy ít gia vị từ nhà,  tiên chần lòng heo qua nước sôi,  đó mới cho  nồi hầm. Lúc rửa thì ghê đến mức  quăng luôn cả cái chậu, nhưng khi hầm xong,  mở nắp nồi , cả sân lập tức tràn ngập mùi thơm đậm đà.
 
Nồi bên cạnh thì móng heo  nhừ, lớp keo trong móng tan , chỉ cần nhẹ nhàng mím miệng là tan ngay trong miệng.
 
Còn lòng heo  hầm cũng  hề kém thịt kho tàu, là một loại hương vị ngon lành khác. Tạ Tiểu Ngọc thấy lòng heo hầm  mới xong mà   chia  ăn gần hết, cô cầm chai nước tương và lát gừng :
 
“Ơ… lòng heo  cháu còn  kịp kho   nữa mà…”
 
Bà Trần    thuyết phục, mấy món nội tạng heo  tay Tạ Tiểu Ngọc nấu lên, hương vị  thua kém gì thịt kho.
 
Bà Trần liền nhờ  Trần đồ tể dẫn mấy xã viên trong làng lên nhà máy chế biến thịt, mua hết gia vị,  tiền còn  thì dùng mua  lòng heo với móng heo. Có giấy giới thiệu của làng,  rõ là mua nguyên liệu tập thể cho công trình sửa đê, mà dù  cũng chỉ là nội tạng heo, ở nhà máy thì nhiều vô kể, họ mua với  lượng chỉ vài đồng,  còn  khuyến mãi thêm ít hàng.
 
Trong lúc  về, mấy  trong đội  vui,    phàn nàn:
 
“Năm nay    chứ,  sửa đê cực khổ như thế mà chỉ cho tụi  ăn nội tạng heo?”
 
Mấy thứ  chỉ cần ngửi mùi thôi   nhịn ăn . Đội sản xuất khác như đội Một thì giàu , hẳn mua hẳn mười cân thịt heo!
 
Dù chia    bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng  tí mùi thịt, chứ đến lúc lên bờ đê nấu cơm, kiểu   đội khác chê  mất.
 
Anh Trần đồ tể : “Cho ăn cái gì thì ăn cái đó,  thích thì mai tự mang cơm  mà ăn.”
 
Ngày hôm   lên đê sửa đê, mấy chục cái móng heo và hơn chục bộ lòng heo  rửa sạch  khi mang . Tối đó  tranh thủ rửa hết, Tạ Tiểu Ngọc   cái ghế con, nhổ sạch lông  móng heo, mấy bác gái khác thì rửa lòng heo.
 
Lưu Vân cũng thuộc đội Ba, cô đến giúp Tạ Tiểu Ngọc, thật  là  chuyện  hỏi.
 
“Tiểu Ngọc, bên khu tập thể thanh niên trí thức đồn ầm lên ,  kỳ thi đại học sẽ  khôi phục,  thật  ?”
 
Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Ai  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-48.html.]
 
“Lương Thiên Đông.” Lưu Vân : “Lần   họ cô  tới giúp  thủ tục về thành phố, vài ngày nữa là  , cô  còn đắc ý khoe với tụi  là kỳ thi đại học sắp  khôi phục, cô  sẽ về thành phố thi đại học.”
 
Hiện tại trong khu tập thể thanh niên trí thức ai nấy đều rối ren, chẳng ai tập trung  việc, ai cũng tìm cách dò hỏi tin tức từ nhà. , trong  hơn chục  còn sót , nếu nhà  quan hệ thì  về từ lâu,  còn đợi tới bây giờ?
 
Lương Thiên Đông là một trường hợp đặc biệt.
 
Tạ Tiểu Ngọc tính thử ngày tháng, bây giờ là tháng Chín, bên Bắc Kinh đang họp đại hội, đến ngày 21 tháng Mười báo chí mới chính thức công bố, lúc đó thật sự là niềm vui cả nước. Chị dâu cô còn  thể   chút gió, nhà họ Lương chắc chắn cũng .
 
Cô : “Lần  chị dâu em cũng  nhắc đến, chuyện  chắc là thật đấy.”
 
Lưu Vân tay run lên vì xúc động, hóa  là thật. Năm đó mỗi nhà cử một   xuống nông thôn, cô là    trai , công việc ở nhà để chị dâu nhận, giờ    về cũng chẳng  chỗ dung ,  còn   sắc mặt chị dâu mà sống. Ban đầu  tuyệt vọng,  cam tâm gả ở thôn Đại Hà, chỉ còn trụ  nhờ một  tàn. Bây giờ   thể thi đại học,  về thành phố!
 
Đối với Lưu Vân mà , điều  chẳng khác gì  sống   nữa. Lúc  xuống nông thôn, cô  mang theo  bộ sách giáo khoa cấp ba, tâm trạng phấn khởi hẳn lên, còn định mua ít nến để học bài thâu đêm.
 
Cô chợt nhớ  một chuyện: “Triệu Hà  tin , còn đặc biệt đến khu tập thể tìm Lương Thiên Đông hỏi kỹ nửa tiếng, chị  xem, liệu cô   định ly hôn với chồng ?”
 
Triệu Hà chính là cô giáo dạy  ở làng của Tạ Tiểu Ngọc, là thanh niên trí thức, cưới chồng sớm hơn Tạ Tiểu Ngọc vài ngày.
 
Hè năm nay, Lương Thiên Đông từng khuyên Tạ Tiểu Ngọc về thành phố, nhưng cô  chịu, nên Lương Thiên Đông   thuyết phục Triệu Hà,  rằng dù  Triệu Hà cũng  thể  về thành, mà nhà họ Liêu điều kiện , Liêu Đại Dân  là đội trưởng sản xuất của đội Một,  cũng , bảo cô  gả luôn cho Liêu Đại Dân.
 
Chú họ nhà họ Liêu là cán bộ thôn, Triệu Hà nhanh chóng  thế Tạ Tiểu Ngọc dạy học tạm thời ở trường tiểu học làng.
 
Triệu Hà  thể vì một công việc dạy học tạm thời ở trường làng mà gả  thôn Đại Hà, nếu khôi phục thi đại học, cô    khả năng sẽ ly hôn để  về thành phố.
 
Có một câu Lưu Vân   ,  đây Liêu Đại Dân từng để ý đến Tạ Tiểu Ngọc, nhưng nhà họ Liêu  đồng ý,  Tạ Tiểu Ngọc yếu đuối,  là  khó sinh con, cưới về chỉ tổ rước phiền phức. Chuyện  Tạ Tiểu Ngọc    ,   Triệu Hà gả  nhà họ Liêu mới phát hiện,  nhà họ Liêu vốn  thật lòng cưới cô, tức đến phát điên. Nếu thi đại học  khôi phục, cô  nhất định sẽ bỏ trốn.
 
Tạ Tiểu Ngọc  mấy tháng   chuyện với Triệu Hà, liền : “Chuyện đó bọn   quản  . Chị Lưu, dạo  chị cũng đừng  thiết với Triệu Hà, nhỡ    cô  bỏ trốn, nhà họ Liêu  phân  trái,    đổ cho chị là  bày kế.”
 
Lưu Vân vội : “Giờ tan  còn chẳng đủ thời gian để học bài, lấy  thời gian mà lo chuyện của cô .”