Mẹ của Lưu Tú Hảo  với cô : “Hai đứa con trai ở nhà, con mau về , con mà  về thì ai nấu cơm cho tụi nó?”
 
Lưu Tú Hảo : “Mẹ  , hồi con sinh con trai, ở cữ cũng   đối xử thế . Đại Trụ với Tiểu Trụ cũng là cháu của  chồng con, ăn ké mấy miếng thì  chứ. Sau  cả nhà  dựa  hai đứa nó thôi. Con  nhà họ Liễu , Phúc Sinh thi  cái trứng vịt (0 điểm), đồ ngốc như thế,      tương lai !”
 
Tiểu Trụ  ăn cơm cháy bà ngoại cho,  : “Chú ba   đồ ngốc, chú ba thi  một trăm điểm.”
 
Mẹ của Lưu Tú Hảo  tin: “Con  ai  ? Có  chú ba với thím ba con bịa chuyện  đấy? Con nít   học  dối  ?”
 
“Không  .” Tiểu Trụ : “Là hiệu trưởng  trường huyện tới nhà  đó, còn  chú ba chắc chắn thi đậu đại học, kêu nhà  ủng hộ chú ba học tiếp nữa.”
 
Chuyện gì thế ? Lưu Tú Hảo trong lòng rối như tơ vò, vội kéo Tiểu Trụ chạy về nhà xem rốt cuộc là .
 
---
 
Trường   hai ba học sinh xin nghỉ học, lý do thì đủ kiểu,    con học  giỏi, chi bằng về nhà  ruộng. Thầy hiệu trưởng Trần  đến từng nhà khuyên nhủ. Sau đó, khi chấm bài xong, ông bất ngờ phát hiện Phúc Sinh thi sử  điểm tuyệt đối!
 
Dựa theo thành tích các môn khác của Phúc Sinh,  thể nào môn sử  cao như . Thầy Trần về kể với vợ, vợ ông  Tiểu Ngọc mấy hôm   mang rau đến biếu,  Phúc Sinh đang ôn  môn sử ở nhà, chắc là do ôn tập  kết quả.
 
Hiệu trưởng Trần  tin,  gì  ai ôn tập mà tiến bộ nhanh đến thế. Ban đầu ông định đợi thứ hai  học  sẽ hỏi, nhưng trùng hợp ở thôn Đại Hà  một học sinh đang định nghỉ học, thầy liền qua tận nhà học sinh đó khuyên nhủ, bảo ít nhất cũng nên  thi thử,  thì   sẽ hối hận cả đời.
 
Sau đó, ông tranh thủ hỏi thăm nhà của Diệp Phúc Sinh, và    dẫn thẳng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-71.html.]
 
Cao Phấn căng thẳng lắm, tưởng Phúc Sinh thi   nên thầy hiệu trưởng mới tìm đến, vội pha , lau ghế mời . Thầy hiệu trưởng Trần  :
 
“Phúc Sinh môn sử thi  tròn 100 điểm,   tìm Phúc Sinh và Tiểu Ngọc để hỏi thêm về phương pháp học tập của em .”
 
“Con  Phúc Sinh thật sự thi  một trăm điểm ?” Cao Phấn  mừng   dám tin, nhưng  là hiệu trưởng  thì  thể giả , bài thi lịch sử là do chính tay hiệu trưởng Trần chấm mà.
 
Trong lòng hiệu trưởng nghĩ, nền tảng kém một chút thì  , nếu Diệp Phúc Sinh  phương pháp học ,  thể thi  điểm tuyệt đối môn lịch sử, thì  khi ôn tập, các môn khác chắc cũng  kém.
 
Phúc Sinh    chuyện,   vì , chỉ là   mở miệng giải thích. Tạ Tiểu Ngọc bên cạnh giải thích rằng Phúc Sinh  trí nhớ  ,  kỳ thi  đúng lúc ôn xong  bộ sách lịch sử cấp một và cấp hai, dựa  trí nhớ siêu phàm và khả năng hiểu nhanh,  còn chăm chỉ cố gắng.
 
Hiệu trưởng  xong giật   bật dậy, thiên tài như thế thật  nhiều, ông liền  với Cao Phấn rằng chỉ cần để Phúc Sinh tiếp tục cố gắng, nhất định  thể đỗ đại học.
 
Học khối C mà dựa  trí nhớ cũng    , môn Văn  phần  hiểu thì ông  thể phụ đạo cho Phúc Sinh, còn Toán cần tư duy logic rõ ràng, hiệu trưởng thấy tuy Phúc Sinh    chuyện nhưng   logic, nếu  thì   thể giúp đội sản xuất tính công điểm, hơn nữa Tiểu Ngọc còn thi Toán  hạng nhất,  thể giúp Phúc Sinh học thêm.
 
Nhìn  thì Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đều là hạt giống tiềm năng để thi đại học!
 
Kỳ thi đại học   khôi phục, trường trung học Văn Thành và trường nhị trung đang ganh đua  về tỷ lệ đậu, khi rời  hiệu trưởng Trần  vui, còn bảo Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mai   trường sớm để ôn luyện.
 
Cao Phấn bận rộn  chuồng bắt một con vịt, buộc chặt cánh  để tặng hiệu trưởng Trần mang về, nhưng ông vội vàng xua tay từ chối, nhất quyết  nhận.
 
Lưu Tú Hảo  về tới nhà thì đúng lúc  hiệu trưởng khen ngợi Phúc Sinh thông minh, còn  chắc chắn Phúc Sinh sẽ thi đỗ đại học. Lưu Tú Hảo trong lòng chua xót  chịu , sớm  Phúc Sinh học giỏi thế, lúc  chồng đề nghị chia  nhà,  chẳng nên chia   gì.