Ông nội Diệp  giải oan, một là nhờ Hàn Nguyên Tông nhiều năm  ngừng chạy vạy, hai là vì chính sách ngày càng cởi mở hơn, bạn chiến đấu cũ của ông  khi  phục hồi danh dự  giữ chức cao, nên thủ tục xử lý cũng  nhanh chóng.
 
Lẽ  đây là một chuyện vui, nhưng mái nhà của bà nội Chu  dột, nửa đêm trời mưa to khiến chăn nệm  ướt, sáng hôm   thể dậy nổi.
 
Hai cô con dâu kế độc ác trong nhà thấy , nghĩ rằng khi ông cụ trở về thể nào bà cụ cũng tố cáo bọn họ, nên chỉ mong bà  c.h.ế.t sớm, cố tình  đưa bà  bệnh viện.
 
Chỉ trong vòng hai ba ngày, bà cụ  c.h.ế.t bệnh trong căn nhà . Khi Hàn Nguyên Tông phát hiện  thì t.h.i t.h.ể  lạnh ngắt.
 
Hàn Nguyên Tông phát điên,  hiểu những năm qua  sống vì điều gì, chị gái luôn vì gia đình ông mà lo nghĩ, còn ông  để mất mạng chị.
 
Hàn Nguyên Tông một  đánh   hai đứa con kế, ngược  còn  thương  nhập viện.
 
Ông nội Diệp trở về,  mắt là cảnh “con hiếu cháu hiền” đang quỳ  linh đường, ôm lấy chân ông  lóc:
 
“Cha, cha cuối cùng cũng về ,  con mất …”
 
Trong mơ, Tạ Tiểu Ngọc tức đến mắng chửi  ngừng, nhưng mặc kệ nó ,  mà cô vẫn  tỉnh , giấc mơ tiếp tục.
 
Ông nội Diệp đau đớn mất vợ,  thể vốn  yếu, giờ  ngã bệnh, cuối cùng cả căn tứ hợp viện rộng lớn  cũng rơi  tay hai đứa con kế.
 
Bình thường, Tạ Tiểu Ngọc sớm  tức đến tỉnh giấc,  mà đêm nay hết giấc mộng  đến giấc mộng khác.
 
Nửa  là thời cổ đại, ánh đao chớp lửa, khói lửa ngút trời,   ngã gục  chân cô, đẩy một đứa bé còn quấn tã  phía , miệng sùi bọt máu:
 
“Đem... thế tử …”
 
Người phụ nữ  quý phái cao sang,     là  của đứa trẻ  ,  lưng  một vết thương lớn,  thể cứu  nữa.
 
Tạ Tiểu Ngọc  cúi xuống bế đứa trẻ  đất, nhưng chụp    – đây là giấc mơ của cô, cô  thể cứu  họ.
 
 lúc ,   cầm kiếm trong một tay, tay  ôm lấy đứa bé  đất, mũi kiếm chống xuống đất, một chân quỳ xuống,  phụ nữ   đất trút  thở cuối cùng.
 
Một  đàn ông gầy gò trông chừng năm mươi tuổi  đứa bé còn quấn tã trong lòng.
 
Bên ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời,  mà đứa trẻ   ,  la, cũng chẳng .
 
Ông thầm  khổ trong lòng – đứa nhỏ , chẳng lẽ là một đứa ngốc ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-95.html.]
Rời khỏi cuộc tàn sát nơi hành cung, ông  đứa bé  mở miệng :
 
“Đã như , từ nay hãy vứt bỏ  phận của ngươi, gọi là Phúc Sinh .”
 
Tạ Tiểu Ngọc nhận  ông lão  – chính là sư phụ của Phúc Sinh.
 
Thì  Phúc Sinh    nhặt về, mà là  ông cứu .
 
Đoạn ,  đây Tạ Tiểu Ngọc  từng mơ thấy bao giờ.
 
Cả đêm đó, Tạ Tiểu Ngọc ngủ vô cùng chập chờn, cứ như  gì đó níu kéo,  tài nào tỉnh  .
 
Người ngủ  yên còn  Quý Mặc Liên.
 
Bà  trằn trọc lật qua lật   ngủ .
 
Bên ngoài trời mưa lớn, bà già trong nhà   bắt đầu ho khan.
 
Cái bà già dai dẳng đó  còn  chịu c.h.ế.t ?
 
Quý Mặc Liên cứ nhớ mãi đến gã thanh niên ban ngày – gương mặt  giống hệt Lão Tam  c.h.ế.t từ lâu.
 
Bà  đẩy chồng dậy, :
 
“Hôm nay thằng nhãi Hàn Tích dẫn theo một thanh niên trông  giống Lão Tam đến thăm  .”
 
“À,   , thấy  TV .” Diệp Tiêu Long chẳng mấy bận tâm: “Có khi chỉ là giống  thôi. Nếu thật sự là con trai của Lão Tam,      yên ,  nhận  từ lâu .”
 
“Nếu   con Lão Tam,  hôm nay dám uy h.i.ế.p ? Chuyện nhà chúng ,  họ cứ  xía mũi ?”
 
Diệp Tiêu Long cũng  ngủ  nữa.
 
Nếu là  , Lão Tam  con cũng chẳng ,   còn  thể diễn một màn nhận  cảm động lòng .
 
 từ  khi cha họ  đưa  cải tạo, cuộc sống của cả nhà trở nên khó khăn, đối xử với  kế dĩ nhiên cũng  còn   gì.
 
Bà lão đó tính tình khó chịu, ông    với bà lão, bà lão cũng chẳng thèm lấy lòng ông , thế là quan hệ ngày một tệ hơn.