CHỒNG TÔI LUÔN TỎ RA KIỀM CHẾ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-02 08:30:27
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Càng về cuối, nét chữ của càng ngoằn ngoèo, lộn xộn.

 

Đến khi đến hai chữ “ly hôn”, nét bút mạnh đến mức in hằn xuống mấy tờ phía .

 

Nếu kỹ, còn thấy lấm tấm vài giọt nước mắt khô ở mép giấy.

 

lật xem hết cuốn nhật ký, ngoài việc há hốc mồm vì kinh ngạc, còn thấy buồn xen lẫn chua xót.

 

Gia đình chúng thật giống ba kết hôn vì lợi ích, chẳng mấy tình cảm.

 

Thế nên chúng cũng chẳng học cách nào đúng đắn để xử lý chuyện yêu đương hôn nhân.

 

chọn bắt chước ba , sống giữ lễ mà lạnh nhạt. Còn Cố Hàn Sinh thì loay hoay học bừa ở khắp nơi từ mấy “chuyên gia tình cảm” mạng, mấy mẹo tình yêu ngớ ngẩn nào đó…

 

Tóm , chẳng ai trong chúng chọn cách đúng.

 

bao giờ nghĩ rằng, đàn ông ngày ngày tỏ lạnh lùng, ít như thế, một nội tâm nhiệt tình, rối ren và khôi hài đến .

 

Càng ngờ, yêu từ cái đầu tiên, vì khiến chú ý mà tìm hiểu gu ăn mặc, vì gần gũi mà giả vờ thương để bôi thuốc, vì ghen mà tự tưởng tượng cả vở kịch ngoại tình đòi ly hôn.

 

Những tình tiết đó… học ở , mấy bộ phim ngôn tình ?

 

Phải thừa nhận, từng buông xuôi với cuộc hôn nhân , từng nghĩ cứ sống mỗi một nẻo cho xong.

 

đó là bởi tin rằng trong lòng khác.

 

Giờ mới , trong lòng chính là .

 

Thế thì, tất cả những khúc mắc, hiểu lầm, lạnh nhạt… đều chẳng còn quan trọng nữa.

 

Cũng chẳng trách luôn im lặng.

 

Nghĩ kỹ , cũng bao giờ mở lời .

 

Bất kể quá khứ chỉ cần khoảnh khắc , khi thấy lòng qua từng con chữ, hiểu rằng:

 

Chúng cần xuống, chuyện thật nghiêm túc.

 

Thế nhưng… Cố Hàn Sinh về.

 

Giờ tan trôi qua, điện thoại vẫn chẳng tin nhắn nào báo .

 

gọi cho hơn chục tất cả đều ai máy.

 

Đến khi sắp hết kiên nhẫn, định ngoài tìm thì…

 

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ngay từ cửa .

 

Cố Hàn Sinh thư ký nam dìu , nồng nặc mùi rượu.

 

Thấy , khựng vài giây, lập tức nhào tới, giống hệt một con ch.ó nhỏ đang mừng chủ.

 

“Vợ ơi…” – giọng khàn khàn, mơ hồ – “Anh nhớ em lắm…”

 

Cái dáng dính dấp khiến thư ký nam lập tức đầu , lúng túng như bỏng, đó chạy biến khỏi nhà.

 

toan đỡ Cố Hàn Sinh phòng tắm, nhưng say rượu thì phiền vô cùng thấy giường, liền như ch.ó thấy bánh bao, chịu nhúc nhích nữa.

 

Đã thế, còn nhất quyết chịu buông tay đang ôm chặt lấy .

 

Kết quả, hai chúng cùng ngã xuống giường.

 

Dưới ánh đèn, môi đỏ sậm vì rượu, thở nóng rát.

 

Anh nheo mắt, giọng dính , gọi ngừng:

 

“Vợ ơi… vợ ơi…”

 

Rồi càng lúc càng sát hơn.

 

“Anh thích em lắm…”

 

“Từ đầu tiên gặp, thích em …”

 

“Đừng ly hôn nhé, đừng bỏ …”

 

Giọng khàn , nghẹn đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh ở khóe mi, dáng cao lớn run rẩy như đứa trẻ sợ bỏ rơi.

 

Sự bực tức trong uống say tan biến sạch.

 

vươn tay, xoa loạn mái tóc như xoa đầu một chú ch.ó ngoan:

 

“Em cũng thích , bỏ , cũng nghĩ đến chuyện ly hôn .”

 

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

 

“Thật ?”

 

Anh ngẩng đầu, chôn mặt cổ , hít sâu một , giọng run run:

 

“Vậy hôn .”

 

bật , chiều theo, hôn nhẹ lên má một cái.

 

Cố Hàn Sinh mở mắt, đôi đồng tử sáng lấp lánh:

 

“Không ở đây.”

 

Khoảnh khắc , đôi môi nóng rực của phủ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-luon-to-ra-kiem-che/chuong-7.html.]

 

Cả thế giới mắt dần mờ chỉ còn , chỉ còn thở và nhiệt độ của .

 

Không khí dường như tan chảy, lý trí trong từng chút một vỡ vụn.

 

Ngay khi mất ý thức, mơ hồ thấy giọng , dịu dàng, khàn khàn như dỗ dành:

 

“Vợ ?”

 

gật đầu .

 

Chỉ nhớ, khi chìm giấc ngủ, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ mơ hồ:

 

Lại học cái chiêu nữa …?

 

Thì Cố Hàn Sinh vốn chẳng hề say.

 

cũng , khi mơ màng giữa cơn men , thì thầm bên tai bao nhiêu lời.

 

Nào là “Người khác chỉ là quán trọ, còn mới là nhà.”

 

Nào là “Chỉ cần em , tất cả những gì đều là của em.”

 

Một màn y như cốt truyện rẻ tiền trong tiểu thuyết ngôn tình ba xu nếu truyện thật, chắc chắn sẽ nổi tiếng lắm.

 

Đến tận hoàng hôn hôm mới thể dậy .

 

Vừa ngẩng đầu, thấy Cố Hàn Sinh quỳ bên giường, cúi thấp đầu, trông như đang sám hối.

 

Áo choàng tắm lỏng lẻo, gần như cái gì nên lộ thì đều lộ hết.

 

bật :

 

“Anh đang gì thế?”

 

Anh mím môi, há miệng mấy , vẻ đang sắp xếp từ ngữ mà tìm cách mở lời, ngậm miệng.

 

thẳng thắn :

 

“Em xem nhật ký của .”

 

Cố Hàn Sinh: “……?”

 

Trước mắt , đàn ông đột ngột ngẩng đầu đồng tử chấn động.

 

Chỉ trong thoáng chốc, từ trán xuống cổ đỏ ửng, trông như chỉ độn thẳng xuống đất.

 

bật , nhẹ giọng đ.á.n.h giá:

 

“Cũng dễ thương lắm. Nếu chịu thẳng thắn như trong nhật ký mà với em, thì còn hơn nữa.”

 

“Em thật nhé,” – :

 

“Lúc mới cưới em nghĩ thích em, là vì hôm đó bạn bàn của , ‘bạch nguyệt quang’.”

 

Cố Hàn Sinh đột nhiên như nuốt lưỡi, bật một câu chuẩn xác từng chữ, giọng đầy tức giận:

 

“Xằng bậy!”

 

Ánh mắt thoáng sắc lạnh, nhưng nhanh thu , nhào tới bên giường, luống cuống :

 

“Đó là bịa đặt hết! Anh chỉ thích em, thề đấy! Em thể điều tra, tuỳ ý điều tra luôn!”

 

gật đầu:

 

“Em điều tra . Không kết quả gì, mới bắt đầu nghi ngờ.”

 

Cố Hàn Sinh áp má lòng bàn tay , giọng thấp khàn, nhấn từng chữ:

 

“Anh chỉ em thôi.”

 

buồn cảm động, khẽ :

 

“Được , . Mau dậy , quỳ gì, em đang huấn luyện chó.”

 

Anh lâu, … khẽ kêu một tiếng “Gâu”.

 

bật , nắm lấy mặt kéo nhẹ:

 

“Rồi, , ngoan nào giỏi lắm, cún con ngoan, dậy .”

 

Người đàn ông đang quỳ cuối cùng cũng lên, xuống cạnh giường.

 

Không từ , rút một cốc nước, đưa đến môi .

 

uống một ngụm ấm giọng, :

 

“Em hề nghĩ đến đàn ông nào khác, cũng định ly hôn.”

 

“Cố Hàn Sinh, tuy muộn một chút… nhưng nếu hai thật sự thích , bổ sung một giai đoạn yêu đương trong cuộc hôn nhân nhé?”

 

Đôi mắt mặt sáng bừng lên, giống như một chiếc đuôi ch.ó nhỏ đang đung đưa phía lưng .

 

“Được.” – đáp gần như do dự, sợ đổi ý.

 

Rồi cúi , trán chạm trán , ánh mắt nghiêm túc mà kiên định.

 

“Vợ … hãy yêu mãi nhé.”

 

“Làm ơn đó.”

 

— Toàn văn

Loading...