Mạnh Nặc Lâm cũng lập tức  đổi, từ hung hăng dữ tợn bỗng nở một nụ   coi là dịu dàng:
“Vợ ,  nãy  chỉ nóng nảy nhất thời mới lỡ tay thôi. Em yên tâm, tuy sổ đỏ sẽ thêm tên Cầm Cầm và Huệ Huệ, nhưng  đảm bảo căn nhà  mãi mãi chỉ thuộc về hai vợ chồng chúng .”
  còn để tâm nữa. Gương mặt nóng rát từng cơn, nhưng  vẫn cố gắng gượng nở nụ .
Ánh mắt  khóa chặt lấy đôi mắt  ,  bao giờ  cảm thấy  đàn ông  mặt  xa lạ đến .
Im lặng một lát,  cất giọng khàn khàn:
“Ngày ,  vì cứu  mà  thương. Sau đó, chi phí viện phí, thuốc men… cũng là do  chi trả. Hôm nay, cái tát …”
 hít một  thật sâu, cảm giác nặng nề nơi lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng vơi bớt:
“Ân tình  nợ , từ nay coi như  trả hết.”
“Em  mấy lời   gì?” Mạnh Nặc Lâm cau mặt  , lửa giận trong mắt  bùng lên.
 lắc đầu, trở  dáng vẻ dịu dàng hiền thục xưa nay.
“Thôi, để   nấu cơm. Nặc Lâm,   phòng khách  chuyện với bố  , bữa tối sẽ xong ngay thôi.”
Còn về phần Mạnh Nặc Nguyệt và Đàm Cầm, cho dù chỉ là diễn kịch,  cũng chẳng buồn phí thêm một lời nào.
5.
 bước  bếp, hai chân mềm nhũn, chống lấy bếp ga để  vững.
Dù  đóng cửa, tiếng  ở ngoài vẫn ào  tai   ngừng.
“Con đàn bà ,  đánh thì   điều!”
“Đến cả một đứa con cũng đẻ  , còn gọi là đàn bà gì nữa?”
“ lúc đầu   , con  khó dạy lắm, nếu   vì nhà họ Bạch  tiền, lấy con trai  về  thể đỡ vất vả hai mươi năm,  nhất định  đồng ý cuộc hôn nhân .”
“Nói khó dạy gì chứ, đánh một trận là  ngay. Con yên tâm, nếu   nó còn dám gây chuyện, xem  đánh cho bõ ghét!”
“Haizz, vẫn thích Cầm Cầm hơn. Lúc đó nếu   vì nhà họ Bạch khá giả,  nhất quyết  đồng ý cho con trai ly hôn với Cầm Cầm !”
“Thôi   , giờ Cầm Cầm với Huệ Huệ  về ,   đây sẽ là nhà của cả gia đình !”
Nghe họ ,  nghiến chặt răng, tay run siết lấy con d.a.o thái.
Hoá  cái gọi là “yêu   nghi ngờ” chỉ là một cái bẫy họ cố tình giăng để  tiền và nhà cửa.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lả tả lên thớt, tóe lên những bông nước.
Khi chắc chắn  ai sẽ bước ,  run run rút điện thoại,   một đầu dây.
6.
Nửa tiếng ,  dọn từng món ăn  nấu xong đặt lên bàn.
Người nhà họ Mạnh cùng với Đàm Cầm ríu rít  ,  xuống ăn uống, trong suốt bữa ăn chẳng ai mở miệng mời  cùng .
 lạnh lùng  chằm chằm Mạnh Nặc Lâm đang  cạnh Đàm Cầm, bộ dạng dịu dàng như nước. Trong lòng  chỉ ước  thể lập tức cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t  đàn ông !
Tại   là ?
Hạnh phúc của họ, cơm no áo ấm của họ, tại  nhất định  xây dựng  nỗi đau khổ của ?
Điều duy nhất  thấy may mắn lúc  chính là  và     con.
“Đinh đoong.”
Giữa bữa ăn, chuông cửa vang lên.
Mạnh Nặc Lâm chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức sai   mở cửa.
 tháo tạp dề, đặt xuống bếp,  giữa tiếng   rộn ràng của cả nhà họ, lặng lẽ  về phía cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ,  thấy   bên ngoài, nước mắt   trào   kìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-muon-them-ten-vo-cu-vao-giay-chung-nhan-quyen-so-huu-nha-cua-toi/3.html.]
 nghẹn ngào, cố gắng gượng nở một nụ :
“Cuối cùng  cũng đến.”
Người đối diện liếc mắt, khẽ lườm:
“Cười cái quái gì, còn khó coi hơn !”
7.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Diêu Song Song –  bạn  nhất của ,  ai  thế .
Cũng chính cô  là , ngoài bố   , phản đối dữ dội nhất khi  tuyên bố sẽ kết hôn với Mạnh Nặc Lâm.
Chỉ hận rằng ngày đó   tình yêu  mờ mắt,  lời xúi giục của Mạnh Nặc Lâm mà tuyệt giao với cô .
May mắn ,   cô  vẫn chịu giúp .
Diêu Song Song khoanh tay  ngực,  gương mặt  còn hằn nguyên dấu vết ngón tay, đôi mắt đỏ ngầu vì , sắc mặt cô  liền tối sầm , tức giận đến mức xanh mét.
“Vợ , ai đến thế?”  lẽ vì  im lặng  lâu, Mạnh Nặc Lâm trong nhà bất ngờ hỏi.
Diêu Song Song liếc  trong, hậm hực gõ nhẹ  trán ,  phất tay với mấy gã lực lưỡng  phía .
“Đi thôi, nhớ  gọn, đừng ồn ào quá kẻo phiền hàng xóm.”
“Rõ!”
 vội vàng tránh sang một bên,  đám đàn ông từng  một bước  nhà.
Diêu Song Song tuy  mặt còn vẻ ghét bỏ, nhưng  nhẹ nhàng lau nước mắt cho , vẫn giống như ngày xưa.
“Đi nào, để chị đây trút giận  .”
Lời  dứt, trong nhà lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của Mạnh Nặc Lâm:
“Các  định  gì?!”
8.
Diêu Song Song  đôi giày cao gót mười phân, vòng tay qua vai  dắt trở  nhà.
Lúc , Mạnh Nặc Lâm  một gã lực lưỡng ấn chặt mặt úp xuống bàn ăn, giãy giụa thế nào cũng  nhúc nhích nổi.
Bố  chồng thì mặt mày hoảng loạn, sợ hãi đến tái mét.
Còn Mạnh Nặc Nguyệt và Đàm Cầm thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch, một câu cũng  thốt  .
“Ô, cả nhà đoàn tụ vui vẻ nhỉ.”
Diêu Song Song  phịch xuống ghế sofa, vắt chéo chân, khuôn mặt trang điểm tinh xảo hiện rõ vẻ khinh thường.
Cô  nâng bàn tay sơn móng đỏ lên, chỉ thẳng  Mạnh Nặc Lâm:
“ , chính  , kéo qua đây cho   kỹ một chút.”
Nghe , gã lực lưỡng đang giữ Mạnh Nặc Lâm liền nhấc bổng   dậy nhẹ nhàng như xách một con gà.
Mạnh Nặc Lâm  định phản kháng, liền  một cú đ.ấ.m giáng thẳng  bụng. Cả    co rúm  như con tôm.
Thấy cảnh tượng , bố  chồng vội vàng cuống quýt.
Dù  sợ c.h.ế.t khiếp, họ vẫn  quên mắng nhiếc :
“Bạch Hiền! Mày  gì thế ? Nặc Lâm là chồng mày,  mày  thể trơ mắt  nó  bắt nạt như ?”
“Ôi, gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh! Sao con trai chúng   cưới  một con đàn bà ăn cây táo rào cây sung thế !”
“Thật uổng công Nặc Lâm nó yêu mày như thế, vì mày mà bỏ vợ bỏ con,  mà mày  cấu kết với  ngoài hãm hại gia đình chúng tao! Mày còn là   hả?!”
Thật nực .
Vừa nãy thôi, bọn họ còn  rõ ràng rằng Mạnh Nặc Lâm lấy  chỉ vì tiền.
Vậy mà bây giờ  còn mặt dày bảo rằng   thật lòng yêu .