9.
Diêu Song Song   sofa,  Mạnh Nặc Lâm bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Họ Mạnh,  còn nhớ  khi  cưới Tiểu Hiền,   cảnh báo  thế nào ?”
Không  cô  gợi  điều gì,  thấy   Mạnh Nặc Lâm run lên một cái thật mạnh.
Diêu Song Song bật  một tiếng  chế giễu,  mặt  :
“Tiểu Hiền,    món đồ    còn định gạ gẫm tớ ?”
Cái gì?
 trợn mắt,  thể tin ,  về phía Mạnh Nặc Lâm.
“  rõ ràng, rõ ràng từng  mặt   rằng…”
Mạnh Nặc Lâm   chỉ một  bôi nhọ Diêu Song Song  mặt .
Anh   rằng một  phụ nữ trang điểm đậm như cô  chắc chắn     đắn,    ngủ với bao nhiêu đàn ông. Anh  còn thỉnh thoảng ám chỉ với  rằng Diêu Song Song thường tìm   để tán gẫu, rõ ràng là cố ý gạ gẫm  .
Anh  bảo  nên tránh xa Diêu Song Song, thậm chí nếu  thì cắt đứt  bộ liên hệ.
Vậy thuở     gì?
 như  Mạnh Nặc Lâm tẩy não,   những tin Diêu Song Song phóng túng mà còn tin những lời    rằng Diêu Song Song  phá hoại tình cảm chúng .
Bị lửa ghen và giận dữ xâm chiếm,  từng bước  theo sắp đặt của  , cắt đứt   quan hệ với Diêu Song Song.
“…    thể như !”
Tức giận đến cùng cực,  lao tới  mặt Mạnh Nặc Lâm trong ba bước hai nhịp,  ánh mắt trợn tròn của   bỗng teo , tát một cái thật mạnh lên mặt  .
“Bốp!”
Cả phòng khách im bặt,   sững sờ vì cái tát của .
10.
 ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt như sắp phun lửa của bố  chồng.
Có lẽ trong mắt họ,  con dâu thì dù  đối xử thế nào cũng  cam chịu, ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
Đáng tiếc, họ vẫn  từng hiểu con  .
Khi  còn yêu Mạnh Nặc Lâm,  quả thật sẵn lòng vì   mà gánh chịu tất cả những gì vốn  thuộc về .
 bây giờ,   hết yêu, ngược  chỉ thấy   ghê tởm đến cực điểm!
Tất cả những gì  từng trao cho  , cho cả nhà họ Mạnh, hôm nay  sẽ lấy  hết!
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Nghe tiếng vỗ tay,   đầu , thấy Diêu Song Song đang   sofa,  vỗ tay   .
Cô  nhướng mày, mỉm   thẳng  mắt :
“ , đây mới là Bạch Hiền mà tớ từng quen .”
Đối diện cô ,  thấy lòng  dấy lên nỗi áy náy, nghĩ đến những năm qua đủ chuyện, thậm chí cảm thấy  còn mặt mũi nào   cô .
Trớ trêu , giờ đây  duy nhất   thể dựa ,  chính là  bạn từng    tổn thương.
Diêu Song Song vẫy tay với .  bước tới,  cô  kéo  xuống cạnh .
“Nào, kể cho tớ  xem mấy tên khốn  định giở trò gì?”
“Bạch Hiền! Cô dám!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-muon-them-ten-vo-cu-vao-giay-chung-nhan-quyen-so-huu-nha-cua-toi/4.html.]
Lời Song Song  dứt, bố chồng  lập tức nhảy dựng lên.
Ông  mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, chỉ tay thẳng  . Nếu     giữ chặt, chắc ông   lao lên đánh  như con trai  .
“Bạch Hiền! Nếu cô còn dám  loạn, …  lập tức bảo Nặc Lâm ly hôn với cô! Ly hôn  thì đàn bà chỉ là đồ bỏ, là hàng  qua tay!  xem thử còn  thằng đàn ông nào  đời chịu lấy cô!”
Nghe  chồng tiếp lời, suýt nữa  bật  thành tiếng vì tức giận.
“Bà già , triều Đại Thanh sập lâu , bớt lảm nhảm ,  thấy mất mặt ?” – Diêu Song Song lườm một cái, giọng đầy châm chọc.
Cuối cùng  cũng nhịn   mà bật ,   sang Mạnh Nặc Nguyệt,  con gái đang sa sầm mặt mũi vì lời mắng chửi chính từ miệng  ruột .
“Mẹ , theo như lời   thì hóa ,  duy nhất trong cái nhà  đúng chuẩn “đồ bỏ ” chính là Mạnh Nặc Nguyệt đấy.”
11.
Mẹ chồng giật giật lông mày, lập tức liếc  một cái đầy căm phẫn.
“Nói láo! Làm  cô dám đem cô con gái   mà so sánh? Cô là cái thứ gì chứ!”
“ thừa nhận,   thể so sánh với Mạnh Nặc Nguyệt, dù  cô … giống vài ,   lo cho cuộc sống của ,  cứ   ngó đàn ông của  khác.”
 lập tức mỉa mai đáp .
Dù  giờ  Diêu Song Song hỗ trợ,  cũng chẳng còn cần  cam chịu nữa.
“Mẹ chồng kính mến của ,  là  vẫn   ? Cô con gái hiền lành của ,   ngoại tình  chồng bắt tại trận,   chịu ly hôn, thế là  nhà chồng đuổi  đường, quỵt nợ nương náu ở nhà .”
“Cái gì?!”
Bố  chồng đồng loạt kêu lên,  lẽ đến tận hôm nay họ mới  lý do Mạnh Nặc Nguyệt ly .
  chịu dừng , liền  sang  Đàm Cầm,  đang tái mặt ôm con gái im lặng.
Họ luôn cho rằng Huệ Huệ mới là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh?
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giờ  sẽ cho họ , đứa con mà Đàm Cầm rêu rao là con của Mạnh Nặc Lâm rốt cuộc như thế nào!
“Và cả cháu gái quý báu của các  nữa.”
  lạnh, trực tiếp vạch trần lời  dối Đàm Cầm bịa  để tranh nhà.
“Các  chẳng  chê  vô sinh ?  thực tế,   thể sinh con,   sinh con, từ  tới nay   là !”
Mắt bố  chồng mở to hơn nữa.
Họ thở dồn dập, như  ngất ,   chăm chăm.
Không để họ đợi lâu,   phòng lấy tờ giấy khám  chuẩn  từ , ném xuống  mặt họ.
“Các  vẫn   ? Mạnh Nặc Lâm, đứa con trai mà các  tôn thờ, thực chất là——”
“Bạch Hiền!”
 lúc đó, Mạnh Nặc Lâm  ghì quỳ  sàn bỗng gào thét lên khàn đặc.
Đôi mắt   đỏ ngầu  , trong đó lẫn lộn hận thù và sợ hãi.
Dù   vì giữ thể diện cho  ,   từng hé răng  chuyện  với ai, kể cả với chính  .
  lẽ giờ   cũng phần nào đoán .
Tiếng gào của Mạnh Nặc Lâm  thể ngăn   tiếp tục .
  thẳng   , từng chữ từng chữ,   câu đủ để    sụp đổ:
“Mạnh Nặc Lâm, sự thật  chỉ là một kẻ vô sinh!”