[Hóa  đây là bình thường ,  còn tưởng là do  bắt    việc nhà mỗi ngày,    việc mệt mỏi nên  bệnh.]
Nhân viên chăm sóc khách hàng kinh ngạc: [Làm việc nhà?]
[Khoan , cô bắt Mỹ nhân hệ Ma tộc của   việc nhà ??]
 hoang mang: [Không đúng ? Trên sổ tay quảng cáo của các bạn    là Mỹ nhân hệ Ma tộc  " năng lực",  thể mang đến hạnh phúc tột cùng cho con  mỗi ngày ?]
[...]
[Chẳng trách Mỹ nhân hệ Ma tộc của cô   .]
Nhân viên chăm sóc khách hàng    thôi.
Nghe ,   sốt ruột.
[Vậy    bệnh đúng ?]
[Khách hàng  mến,     bệnh,   chỉ là đói thôi.]
[Đói? Ngày nào   cũng ăn uống đầy đủ mà.]
  hiểu.
Nhân viên chăm sóc khách hàng bó tay, gõ lạch cạch gửi cho  một đống tin nhắn.
[Cậu    là đói bụng, mà là đói đến mức  hôn cô hoặc  chút chuyện  nào đó thôi.]
[Dù  thì Mỹ nhân hệ Ma tộc   dùng để  việc nhà, mà là dùng để giúp con  giải tỏa dục vọng.]
[Nói cách khác, Mỹ nhân hệ Ma tộc của cô, đang trong tình trạng thèm  cô đến phát điên.]
[Chỉ  điều, đúng là "đàn gảy tai trâu".]
Nói xong, còn gửi cho  một biểu tượng mặt  đậu nành.
Thèm  ?
Đói khát?
Cái quái gì ?
Sau khi vội vàng mở "Sổ tay nuôi dưỡng Mỹ nhân hệ Ma tộc" mà   từng mở   kỹ một lượt,  im lặng.
Hóa  Mỹ nhân hệ Ma tộc   dùng để  việc nhà.
Từ " năng lực"    là từ " năng lực" .
  đầu .
Phát hiện Mỹ nhân hệ Ma tộc vốn  nhắm mắt ngủ   từ lúc nào  tỉnh .
Lúc    đang u oán   chằm chằm, con ngươi cũng biến thành hình trái tim.
Cái đuôi còn chốc chốc , lén lút cọ  eo  qua lớp chăn.
Không dùng lực, nên  vẫn  phát hiện .
Thấy   đầu ,   sững  một chút, vội vàng giấu đuôi .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
 vẫn  nhịn , len lén  gần, gọi  với vẻ khó nhịn.
Giọng  trầm thấp như viên kẹo bạc hà.
Vừa trong trẻo  ngọt ngào.
"Chủ nhân,  khó chịu."
"..."
Mấy hôm    cũng  như , cũng gọi  là chủ nhân với vẻ mặt mè nheo như , nhưng lúc đó  cứ tưởng    cảm cúm sốt nên  nũng.
Đã rót cho   mấy cốc nước nóng một cách tưởng như chu đáo nhưng thực chất là vô tình.
Nói cũng lạ,  hiệu quả.
Đêm đó    kêu nữa, chỉ là mặt đen , giống như chú cún nhỏ đang giận dỗi.
 bây giờ...
Nghĩ đến những lời nhân viên chăm sóc khách hàng ,   khỏi áy náy ho nhẹ một tiếng.
Sau đó,  mở chăn của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chu-nhan-toi-khong-benh-toi-chi-muon-an-em/p3.html.]
"Vậy     chăn của  ngủ ?"
Lục Ngang sững sờ,  đó khàn giọng :
"Muốn."
5.
Lục Ngang nhanh chóng chui  chăn của .
Chỉ là       tự nhiên cởi áo  như .
Tám múi cơ bụng săn chắc trực tiếp  lóa mắt .
Cậu  áp mặt  mái tóc  đang xõa tung  gối.
Sau đó, nhướng mí mắt lên  chằm chằm .
Từ lông mày đến miệng.
Ánh mắt  sâu thẳm  tham lam.
...
Ngay cả ,   giác quan chậm chạp, lúc  cũng cảm thấy  bên cạnh   là một chú cún ít .
Mà là một con sói đầy tính xâm lược.
Chỉ là   sự cho phép của chủ nhân,    dám vươn móng vuốt  nhiều.
 ho nhẹ một tiếng,  tiên  ngại ngùng xin   :
"Lục Ngang, xin   nhé,   bao giờ nuôi Mỹ nhân hệ Ma tộc,     đặc điểm sinh lý của các , chính là, chính là loại đặc điểm đói khát , cứ tưởng các  chỉ là bạn đồng hành đơn thuần giúp con   việc nhà."
"Không ,  thích  việc nhà cho cô."
Vừa ,   kêu càng dữ dội hơn.
Có thể  là dồn dập.
 bối rối nuốt nước bọt, nhớ đến lời khuyên đầu tiên trong cuốn sổ tay mà   .
[Khi Mỹ nhân hệ Ma tộc đói, bạn  thể chủ động  gần ôm họ, để họ ôm bạn. Dù  thì nhiệt độ cơ thể và mùi hương của chủ nhân cũng sẽ  tác dụng xoa dịu sự bồn chồn và khao khát của họ một cách hiệu quả.]
Vì ,  :
"Lục Ngang, nếu  thực sự khó chịu, thì  thể ôm ."
"Được."
Mắt   sáng lên, đưa tay ôm .
Tư thế ban đầu  nghiêm túc.
   một lúc, thấy  chỉ bận đỏ mặt chứ  hề tỏ  chút nào khó chịu,   liền mạnh dạn hơn một chút.
Một tay ấn lưng , một tay ôm eo .
Cái đuôi dán chặt  chân .
Vùi mặt  cổ  hít hà,  thở phả  cổ .
Khiến ý thức của  dần dần trở nên mơ hồ.
Trời ơi.
Tám múi cơ bụng của   Mỹ nhân hệ Ma tộc  đúng là hàng thật giá thật.
Hình như còn hơn cả giá  trả nữa.
Lục Ngang cọ xát   một lúc, đột nhiên khàn giọng :
"Tống Ngư,  vẫn khó chịu."
 đang len lén quan sát hình dạng cơ bụng của   thì mơ màng hỏi theo quán tính:
"Vậy  còn   gì nữa?"
Cậu  ngẩng đầu lên.
"Hôn cô  ?"
"..."