Chu Tước Đường - Hết

Cập nhật lúc: 2025-07-27 18:37:35
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phải. Em định mua căn nhà bên cạnh và căn 25 ở Tuệ An Lý. Mấy căn từng xảy chuyện thì thường rẻ hơn.”  cô ngẩng đầu  “Trước đây cha em từng dạy, ăn là nắm cơ hội… Hai nơi đó đều ở vị trí đắc địa, nếu mua giữ vài năm bán thì giá trị sẽ khác… Em nghĩ, vì chúng sẽ là một nhà, nên em giấu .”  ánh mắt cô đầy kiên định.

Anh , cô từng quản lý tiệm cầm đồ, giỏi kiếm tiền và cũng đam mê việc đó. Anh cũng thừa nhận cô đầu óc kinh doanh, nhưng vẫn cảm thấy gì đó .

Anh Kỳ , nhà bên cạnh thì thôi, chứ căn ở Đường Tứ Mã…”   còn hết câu thì Hạ Mạc hắng giọng. Anh đó là tín hiệu bảo bớt lời thừa. Anh liếc Hạ Mạc một cái.

 

Lúc , cô tiếp: “Nhà ở Đường Tứ Mã là săn đón nhất, em nhất định bỏ qua . Em tra giá nhà ở khu đó từ . Thật ngay từ lúc các phát hiện thi thể, em ý định …”  cô đầu trai.

Hạ Mạc lắc đầu: “Anh ý kiến gì cả, thứ theo em. Em là chủ.”

Đường Chấn Vân nghĩ, nếu giờ mà , thì chỉ mất hứng mà còn khiến cô đổi cách về . Cô mới bỏ qua những oán hận cũ, chịu ở cùng một nhà với . Hơn nữa, cô còn : “ chúng một nhà”  câu đó nghĩa là cô chấp nhận . Nếu phản đối lúc thì chẳng khác nào đồ ngốc. Hơn nữa, thêm một căn nhà thì chứ? Vợ kiếm tiền thì càng chứ ? Đâu tiền bất chính, trộm cướp, cớ gì ?

“Này!”  Hạ Mạc gọi .

“Hả?”   ngẩng đầu lên.

“Nhà chúng ăn buôn bán đấy.”

Anh hiểu ý Hạ Mạc.

“Vậy thì… Anh Kỳ, ý kiến.”   gật đầu  “ chuyện em bàn bạc một ?”   hỏi, vẫn phân vân nên cùng cô .

“Thật cũng rắc rối gì mấy, em sẽ tìm một nhà môi giới và luật sư chuyên nghiệp để xử lý.”  cô  “Chỉ cần Triệu Khẩn ký hợp đồng là xong. Hiện tại đồng ý bán cho em với giá bằng 1/4 giá thị trường.”

“Sao đồng ý bán rẻ như ?”

“Em với rằng, nếu bán cho em, căn nhà thể sẽ tịch thu, hoặc đem bán để bồi thường cho của những phụ nữ từng mắng chửi .”  Hạ Anh Kỳ hạ giọng “Anh thấy em quá ?”

Có thật là quá… nhưng gì.

mà, thương nhân thì phần lớn đều tử tế cả.”  cô với vẻ mặt chẳng hề hối  “Em thỏa thuận với Triệu Khẩn , chúng sẽ lập một tài khoản di sản, dùng tiền đó mua trái phiếu hoặc cổ phiếu. Sau nếu nạn nhân nào đòi bồi thường, thì sẽ rút từ tài khoản đó để trả. Tài khoản sẽ duy trì trong hai mươi năm…”

Đường Chấn Vân chợt nghĩ, thật ngoài Ôn Túc Sinh và Tả Bình , họ vẫn tìm nào khác của các nạn nhân: “Vậy nếu tạm thời ai đòi bồi thường thì …?”

“Em sẽ liên tục mua cổ phiếu và trái phiếu, em sẽ tìm cách để tiền đó sinh lời. Trong vòng hai mươi năm, nếu gia đình nạn nhân nào yêu cầu bồi thường, thì tiền đó cuối cùng sẽ thuộc về thi hành di chúc…”  cô chỉ tay .

“Em là thi hành di chúc của ?”  Đường Chấn Vân một nữa kinh ngạc.

Cô gật đầu.

“Em bao giờ mắng là đồ hói. Dù cho đến giây phút cuối cùng, em cũng hai từ đó… Em tổn thương bằng cách đó. Em cảm thấy thể nào mở miệng …”  cô tiếp nữa, đôi mắt long lanh  “Chấn Vân, toát nhiều mồ hôi thế …”

Cô lấy khăn tay giúp lau mồ hôi.

“Anh mới băm thịt xong…”  trong lòng ngọt ngào tả nổi. Nửa câu còn vốn định , nhưng nuốt ngược trở .

Thật , còn thể gì nữa đây? Cô thể thuyết phục một tên sát nhân từng g.i.ế.c đồng ý để cô thi hành di chúc, thì đời còn chuyện gì cô ? Có thêm hai căn nhà thì ? Anh nữa tự hỏi câu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chu-tuoc-duong/het.html.]

Chương 34.

Cao Anh kìm tìm t.h.u.ố.c lá hút, đây là điếu thứ tư trong ngày hôm nay . Là một bác sĩ, bà hút thuốc là một thói quen , nhưng hôm nay, bà thật sự nhịn nổi.

ngờ rằng, hai mươi năm, thể một nữa thấy chiếc nhẫn của .

Bà vẫn còn nhớ rõ, bà ngày xưa luôn đeo chiếc nhẫn , đó là của hồi môn của bà. Sau khi mất, chỉ cần thấy chiếc nhẫn, bà nhớ đến dáng vẻ hiền từ của năm .

Từ nhỏ bà vốn ngỗ nghịch, duy nhất trong nhà bao giờ mắng bà dù chỉ một . Dù bà đúng sai, vẫn luôn về phía bà. “Vì con, nên chẳng cần khác nghĩ gì!”   bà thường như thế. Mỗi khi bà đánh đòn, luôn bưng những món ăn ngon tới an ủi. Khi bà học, giận dỗi cha suốt một tháng trời mới khiến ông chịu nhượng bộ. Nếu , sẽ chẳng bà của hôm nay. Đôi lúc bà còn cảm thấy, yêu thương bà hơn cả em trai bà nữa.

“Phu nhân, khuya .” má Lưu thúc giục.

lên đồng hồ, mười một giờ đêm.

Viên cảnh sát đến sáng nay, kể cho bà bộ quá trình tìm chiếc nhẫn . Từ đó, bà chẳng thể việc gì. Suốt cả ngày hôm nay, trong đầu bà chỉ nghĩ về một — Hạ tiểu thư đó.

“Cô đây là nhẫn cổ ?”  bà hỏi.

“Biết ạ, là cô tự nhận .”

“Cô nhận bằng cách nào?”

“Cô từng quản lý tiệm cầm đồ.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“22.”

Một cô gái quản lý tiệm cầm đồ? Đó đúng là chuyện hiếm. Mà cô rõ ràng chiếc nhẫn đáng giá, chiếm của riêng, càng hiếm thấy hơn. Những mở tiệm cầm đồ, buôn bán nhỏ, ai mà chẳng tham tiền?

Bà chợt nhớ tới những chuyện rắc rối gần đây trong bang hội, những sổ sách rối ren, những mất tích kỳ quặc. Những việc đó khiến bà mấy ngày nay ăn ngon, ngủ yên.

Có lẽ đến lúc tìm mới . Bà nghĩ. Bang hội của bà luôn cần dòng m.á.u mới. Một đầu óc lanh lợi, tham tiền, chính là kiểu bà đang cần.

Bà nhấc điện thoại gọi đến nhà Lương Kiến.

“Thanh tra Lương.”  bà .

Hạt Dẻ Rang Đường

Lương Kiến đang ngáp, thấy giọng bà thì lập tức giật : “Cao tiểu thư?”

“Xin phiền ông muộn như . gặp Hạ tiểu thư — trả chiếc nhẫn cho . đích cảm ơn cô , phiền ông sắp xếp sớm giúp .”

Lương Kiến ngập ngừng một chút mới đáp: “Được, sẽ sắp xếp ngày mai.”

Bà gác máy.

Lúc , bà thực sự cảm thấy mệt, nhưng vẫn ngủ. Bà cần điếu thuốc thứ năm. Khi hút thuốc, bà sẽ nghĩ xem nên sắp xếp nhân vật mới thế nào. Nếu chỉ để cô kế toán, trả lương cao một chút, chắc hẳn cô gái sẽ từ chối. Cũng cần thiết để cô chuyện của bang hội ngay từ đầu. Tất cả … đều quan sát từ từ, mới thể giao phó trọng trách.

__Hết__

Loading...