Chưa Kịp Tạo Phản Đã Bị Xuyên Qua - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-01-21 14:56:56
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hằng Hằng!” Lục Quý Trì giật , giữ chặt nàng , “Ta cố ý giấu nàng ! Sợ nàng lo lắng nên mới…”
Tay như phỏng, lỗ tai Khương Hằng nóng lên, mặt vẫn bình tĩnh: “Buông , lấy thuốc cho mà.”
“Chỉ thương ngoài da, sắp lành , cần thoa thuốc nữa, tin…” Lục Quý Trì cắn răng, chịu đựng sự quẫn bách trong , “Không tin nàng xem !”
Khương Hằng sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú của đỏ bừng, dáng vẻ bất chấp hết thảy, bỗng dung cảm thấy buồn . Nàng đanh mặt lườm , đoạn đầu : “Không xem.”
Lục Quý Trì như lửa đốt, vội kéo tay nàng ấn vết thương : “Thế nàng sờ ?”
Khương Hằng: “…”
“Khụ, , chỉ cho nàng thấy, vết thương nhỏ, gì nghiêm trọng…” Bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên hông man mát, khác với cơ thể căng cứng, nóng bỏng của lúc , yết hầu Lục Quý Trì chuyển động, đè nén nhịp tim đang rối loạn, tiếp, “Không cho nàng vì sợ nàng nghĩ nhiều…Ta nàng lo lắng.”
Khương Hằng lên tiếng, chốc lát mới cúi đầu ngó vết thương .
Một vết thương như vết đao chém, kết vảy, nghiêng tấc da trắng trẻo của , nghiêm trọng, nhưng vô cùng gai mắt.
Thiếu nữ mím môi, nơi đáy mắt xinh thoáng qua ý lạnh khó bề phát giác: “Sao thương?”
Lục Quý Trì nào dám giấu diếm, vội bò dậy ôm lấy nàng, thành thật khai: “Đang đường đột nhiên lao một toán thích khách, lúc đang ngủ, để ý, cho nên bất cẩn… nàng đừng lo, đám thích khách đó nhằm , hơn nữa giải quyết thỏa , về cơ hội ngó đầu nữa .”
Thích khách.
Khương Hằng căng thẳng, nghĩ tới cảm giác áp bức gần đây trong kinh thành, hệt như sắp xảy phong ba bão táp, nàng rũ mắt: “Còn chỗ nào thương nữa ?”
“Không !” Thiếu niên vội vàng trả lời, bỗng nhiên đỏ mặt, hôn nhẹ lên vành tai nàng, “Nếu nàng còn yên tâm, tự kiểm tra?”
Hơi thở hầm hập phả bên tai, mang theo cảm giác xâm nhập khiến thể nào coi nhẹ. Lỗ tai Khương Hằng nóng trở , sự kinh hãi trong lòng dần vơi. Nàng giương mắt , miệng mỉm : “Không cần, tin điện hạ sẽ gạt .”
“…” Nàng quá đỗi xinh , thêm cảnh tượng kiều diễm như sờ sờ mắt, Lục Quý Trì càng càng dập tắt ngọn lửa lòng, gắng nhịn mà thể, nắm chặt lấy tay nàng: “ thực sự khó chịu…”
Tông giọng khàn khàn, mang theo vài phần kiềm chế, khiến ngứa ran, lòng Khương Hằng khẽ run, trong một thoáng hiểu hiểu ý .
“Chàng…”
“Nàng yên tâm, ngày nào còn thành hôn tuyệt đối sẽ giở trò xằng bậy với nàng ,” Lục Quý Trì đỏ bừng khắp mặt, song đôi mắt sáng đến bức , “Ta chỉ…chỉ nàng giúp .”
TBC
Chàng xong thì rầm rì thêm hai tiếng, đáng thương vô cùng, vành mắt đỏ, càng thêm phần tội nghiệp mà gợi cảm, Khương Hằng thẹn thùng lúng túng mặt , trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thuận theo .
Ấy thế mà chuẩn hành động…
“A Hằng, con ngủ ?”
Giọng thuần hậu sang sảng , ắt là Khương Lâm Thâm.
Khương Hằng cả kinh, còn kịp phản ứng , Lục Quý Trì rên lên một tiếng, cả run rẩy cực độ.
“…?”
Khương Hằng kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
Lục Quý Trì… Lục Quý Trì hiện tại chỉ giơ cao tấm biển: chết, việc hãy đốt vàng mã, cảm ơn.
***
Cuối cùng vẫn là nhờ Ngụy Nhất Đao quấn lấy – Nguyệt Viên mặt đuổi khéo Khương Lâm Thâm. Khương Lâm Thâm chỉ tiện đường qua coi con gái, nàng ngủ thì xua tay mất.
Lục Quý Trì thở một nhẹ nhõm, ngay đó đỏ mặt chạy biến, dáng vẻ hối hận vì tối nay tới đây, để Khương Hằng phá lên thành tiếng, mãi vẫn ngừng .
Lục Quý Trì chẳng thiết sống nữa, lúc về đến nhà còn hung hăng dạy dỗ em phấn đấu một phen, rốt cuộc mới bi thương ngủ.
Sau đó doạ tỉnh.
Chàng mơ thấy đêm động phòng hoa chúc của , cũng ngắn ngủn y chang hôm nay.
“…”
Tuy là một con gà tơ, nhưng gà tơ cũng tôn nghiêm chớ!
Lục Quý Trì uất ức cực kỳ, khi tỉnh dậy, chiều cao thâm mà với Ngụy Nhất Đao rằng: “Tối hôm qua mơ thấy thịt dê, thèm quá, mấy hôm nay kêu phòng bếp nhiều thêm chút, còn nữa, thêm vài hộp rau hẹ , để ăn lót !”
Ngụy Nhất Đao nghi ngờ gì, xoa xoa đôi mắt thâm đen vì hôm qua ăn quả đ.ấ.m của Nguyệt Viên, vui vẻ gật đầu lui xuống.
Lục Quý Trì lúc mới lau mặt dậy.
Trời hãy còn tờ mờ sáng, nắng sớm từng chút từng chút vén màn mây, chiếu xuống mặt đất, một ngày mới tới.
Không còn mặt mũi mà nhớ cảnh tối qua, Lục Quý Trì thầm lấy tỉnh táo, rời giường rửa mặt, tiến cung thỉnh an.
Sực nhớ tới chuyện Phương Trân Châu thương, thượng triều, mà tới cung Thọ Ninh .
Ở cung Thọ Ninh, Phương Trân Châu thức giấc, đang chỉnh trang, tới vội vã từ trong điện chạy .
“Con trai!”
“Mẫu hậu!”
Hơn hai tháng gặp, Phương Trân Châu dạo gần đây đặt hết sự chú ý lên cháu trai rốt cuộc cũng nhớ tới con trai , lôi kéo hỏi thăm ngừng, nhiệt tình như thể biến thành khác.
Đương nhiên sự ân cần hiếm chỉ là ảo ảnh, Lục Quý Trì thừa, nhanh thì nửa ngày, lâu thì hai ngày, sẽ chỉ là khóm cỏ dại giữa cả đồng cỏ mênh m.ô.n.g trong lòng .
Song dù chỉ hưởng thụ một giây phút, cũng vô cùng vui sướng cùng già ăn cơm sáng, kể bà những kiến thức tích lũy cuộc hành trình, tiện khoác lác đôi ba câu, chọc cho bà đến phớ lớ, đó hỏi tới thương thế của bà.
Phương Trân Châu đề phòng, cứ thế đáp: “Vết thương bụng, giờ thì lành hẳn , chỉ là vận động kịch liệt …”
Lời dứt, sự tươi với thằng con trai bỗng chốc biến thành lạnh lẽo.
“Nhãi ranh, còn bày đặt lời khách sáo!” Phương Trân Châu nhận , tức thì mắng một câu, “Được , mày mạng lớn lắm, việc gì sất, hơn nữa chuyện ngoài ý , ai mà ngờ phụ nữ nhẫn tâm như , lợi dụng cả con gái ruột của .”
Nghĩ đến Việt vương phi còn đang lẩn trốn, Lục Quý Trì chán ghét cau mày, song cũng thêm, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của già.
“Được chuyện nữa, mấy hôm nữa là ngày thành của mày với A Hằng , bảo với mày, đến lúc đó với vợ chồng nhà nó sẽ dự lễ, Nội vụ phủ cũng chuẩn cả .”
Chuyện đúng là đang cầu Chiêu Ninh đế, nghĩ tới yêu thỏa đáng, hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, thầm nịnh nọt bà đôi câu, nhân tiện với Phương Trân Châu về chủ đề các thủ tục lễ lạt hôm thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-kip-tao-phan-da-bi-xuyen-qua/chuong-111.html.]
Chàng thoạt như vô cùng chờ mong và vui sướng, hai mắt sáng ngời, rực rỡ và lấp lánh, tất cả đều lộ sự cưng chiều với vợ yêu tương lai.
Phương Trân Châu để ý, trong lòng dấy lên chua xót và một sự thỏa mãn khó thành lời.
Trí nhớ hiện về hình ảnh thằng nhóc bé bỏng lôi kéo quần áo bà lắc lư, mãi vững, chớp mắt lớn như .
Nó sắp cưới vợ sinh con, cuộc sống và gia đình của riêng .
Tựa như bà nhiều năm .
Thật … Cũng thật mau.
***
Đảo mắt đến giữa trưa, Phương Trân Châu hứng khởi rằng tay nghề nấu nướng của bà tăng lên đáng kể, đích xuống bếp nấu cho nếm thử. Lục Quý Trì sớm đoán , bởi vô cùng bình tĩnh nhận lời.
“Chờ nha, một lát là !” Phương Trân Châu xong dậy ngay, đúng lúc , Ngọc Dung đột nhiên chạy tới, bẩm Tứ Quý các xảy chuyện .
Phương Trân Châu thì xuống: “Xảy chuyện gì?”
“Có cố ý gây chuyện, bánh ngọt ở Tứ Quý các chúng sạch sẽ, nhưng ông chủ cho xử lý thỏa, chỉ là phận của kẻ gây chuyện đặc thù, cho nên mới đưa tin xin chỉ thị của thái hậu.”
“Đặc thù?” Phương Trân Châu nhất thời nhíu mày, “Đặc thù thế nào?”
“Nghe là cả của Vân quý nhân trong cung.”
Phương Trân Châu chợt lấy vui vẻ, hiện giờ trong mắt thằng con trai hờ của bà chỉ mỗi hoàng hậu, một kẻ xoàng như Vân quý nhân, chả gì để tâm. Bởi bà vẫy vẫy tay, Ngọc Dung hiểu ý lui xuống.
Lúc Lục Quý Trì mới bối rối hỏi: “Tứ Quý các là gì thế ạ?”
“Là một cửa hàng mở, như kiểu siêu thị ý.” Bà chủ lớn – nữ sĩ Phương Trân Châu ở hiện đại gầy dựng một chuỗi siêu thị từ hai bàn tay trắng, , “Khai trương lâu, nào rảnh ghé qua nhá.”
Lục Quý Trì khỏi kinh ngạc: “Thật giả ?!”
“Đương nhiên là thật, lừa mày tiền chắc?”
“ đột nhiên …” Lục Quý Trì quả thực quỳ xuống lạy, xuyên đến cổ đại, lên chức thái hậu , thế mà còn bước con đường tư bản nữa, mở hẳn siêu thị!
“Vốn dĩ cũng , nhưng chẳng mấy hôm mày ngã bệnh , là vì bên phía Thục Trung xảy hạn hán, cấp bách lắm, ” Phương Trân Châu thở dài, “Đứa nhỏ là hoàng đế , cần chính yêu dân, lòng mang thiên hạ, nghĩ dù cả ngày cũng gì , chi bằng nghĩ biện pháp giúp nó. Dù chút tiền vặt cũng chả lấp đầy quốc khố, nhưng ít nhất cũng góp chút sức lực, ?”
Lục Quý Trì những việc , thì cau mày: “Vậy phía hoàng ? Sức khỏe hơn ạ?”
“Chắc do mệt mỏi quá độ, mấy ngày thì việc gì.”
“Còn vùng Thục Trung……”
“Nghe nghĩ cách mới gom đủ lương thực cứu tế, ” nhớ tới thằng con hờ mặt gầy rộc , Phương Trân Châu đau lòng quá, “Làm hoàng đế thật dễ dàng, thiên hạ nhiều chuyện như , tất cả đều đổ lên vai nó, trông mà mệt .”
Lục Quý Trì đỗi đồng cảm, chỉ một chuyến Hoài Nam, xử lý một chuyện nhỏ xíu cảm giác mệt mỏi vô cùng, nhưng Chiêu Ninh đế luôn bận rộn với những chuyện tương tự thế…
Ôi đại ca đáng thương quá.
“Vậy chuyện hoàng ?”
“Nó , định lớn, kiếm tiền mới với nó.” Đường đường là thái hậu học theo thương nhân ăn, cũng Chiêu Ninh đế chấp nhận nổi chuyện …
Lục Quý Trì cũng nghĩ như , cân nhắc một lát, bảo: “Chỗ con một ít tiền, để con bỏ xoay vòng vốn, về sức cứ giao cho con sắp xếp, tóm đại nhân chỉ cần phụ trách đưa mệnh lệnh, còn để con.”
Phương Trân Châu hí hí: “Hơp ý .”
Hai con sang thảo luận chi tiết công việc, Chiêu Ninh đế ngoài cửa, tiếng thiết như con ruột của hai , nụ giả dối thường thấy gương mặt y đôi phần chân thật.
Thật sự cảm xúc trong y hiện giờ là gì.
Y chỉ thấy ấm áp.
Phảng phất như thu đông trải, gió xuân tháng ba nữa vương vít khắp vùng miền.
Vạn vật sinh sôi, cây cối đ.â.m chồi, chim muông ríu rít.
***
Sau khi ăn cơm trưa, Lục Quý Trì bưng một chén thuốc bổ tới Ngự thư phòng.
Chiêu Ninh Đế đang phê duyệt tấu chương, thấy chén sứ trong tay , miệng y khỏi méo mó.
Sở dĩ y , đó là bởi vì thấy Phương Trân Châu nấu cơm, kết quả cuối cùng vẫn trốn thoát……
Lục Quý Trì thỉnh an y tiên, đó chiều ngoan ngoãn nhưng thực là vui sướng khi khác gặp họa mà thưa rằng: “Mẫu hậu chén canh tuy đắng, nhưng tác dụng cường kiện thể, nhân lúc còn nóng hoàng mau uống .”
Chiêu Ninh đế dạo gần đây ngày ngày uống canh , thể đúng là khỏe hơn, nhưng lưỡi thì sắp hỏng tới nơi: “…… Cứ để đó, chốc trẫm uống.”
Dứt lời đợi đáp hỏi ngược về hành trình Hoài Nam.
Lục Quý Trì cũng miễn cưỡng, ánh mắt sáng lên, bắt đầu đòi thưởng.
Vốn tưởng rằng ông keo kiệt hôm nay sẽ cùng chơi bài Thái Cực, ai ngờ y đồng ý luôn, còn để tự chọn.
Lục Quý Trì mừng rỡ lắm, đương nhiên khách khí, lượn lờ vài vòng trong tư khố của Chiêu Ninh đế, cuối cùng chọn một đôi ngọc bội Thanh Linh khắc hình uyên ương.
Trong ‘Thiên hạ thông chí’ bắt gặp loại ngọc , là một loại ngọc cứng rắn bậc nhất trong truyền thuyết, bởi khó điêu khắc. Mà đôi ngọc bội Thanh Linh khắc hình uyên ương trong tay lúc sống động như thật, thể thấy vô cùng hiếm .
Hơn nữa ngọc Thanh Linh tính chất cứng rắn, hệt như kim cương, Lục Quý Trì cầm chặt trong tay bỏ.
Đây quả thực là tín vật đính ước mỹ, báu vật gia truyền một hai!
“Mỗi cái thôi , cần cái khác?” Chiêu Ninh đế thấy chỉ lựa , ngoài ý .
Làm thể! Lục Quý Trì cảm thấy ông hờ hôm nay quá là ngây thơ , lôi từ trong tay áo vài món bảo bối khác, đó lập tức dập đầu tạ ơn, cho đối phương cơ hội đổi ý.
Trong phút chốc nụ của Chiêu Ninh đế tắt lịm: “…”
“Còn bát canh , hoàng mau uống , hoàng mấy ngày ngã bệnh, mẫu hậu lo lắng đến độ rớt nước mắt đấy! Giờ thì thần còn việc, thần cáo lui ha!” Lục Quý Trì xong bèn ôm một đống bảo bối chuồn mất, để Chiêu Ninh đế với nụ cứng đờ, mắt bóng lưng , lòng đau đớn hối hận.
Rốt cuộc lúc y trúng tà gì, mà đồng ý cho thằng nhãi dạo quanh tư khố?!