Chưa Kịp Tạo Phản Đã Bị Xuyên Qua - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-01-20 12:38:10
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy lấy cái .”

Chiêu Ninh đế nhướn mày: “Cái ?”

Câu hỏi thốt thiếu niên hồn, hì hì: “Thái y vết thương của sẽ để sẹo, cái thì quá .”

Thấy học đòi bảnh chọe, mí mắt Chiêu Ninh đế khỏi giật giật. May thứ cũng đáng giá, nên y chẳng hề do dự đáp: “Đệ thích thì lấy .”

“Đa tạ hoàng !”

Nhìn hung hăng vui sướng, ngó đống đồ trong tay , Chiêu Ninh đế trầm ngâm, đột nhiên phá lên: “Thái y vận động nhiều giúp vết thương nhanh hồi phục, thể xuống giường , thế thì từ mai tới Tần gia điểm danh .”

“!” Lục Quý Trì ngơ : “Ơ gì thế, vết thương của vẫn còn đau mà…”

Chiêu Ninh đế híp mắt : “Chính vì thế mới cần . A Tranh là luyện võ, giờ thương ít, sẽ cách để bình phục nhanh hơn bình thường.”

Lục Quý Trì yên lặng trong chốc lát, ôm chặt lấy đống bảo bối trong tay đầu chạy: “À, thần đột nhiên nhớ trong phủ còn chuyện cần xử lý, thần cáo lui !”

Trông dáng vẻ tai bay vạ gió của , Chiêu Ninh đế nhất thời chậc nhẹ một tiếng, nhịn bật .

Ây da, tự nhiên phát hiện bắt nạt hung hăng thật là khoái chí mà.

***

Lục Quý Trì định biếu già khối ngọc Thiên Lam, cuốn ‘Thiên hạ thông chí’ thì tính giữ để — theo như tình hình hiện tại, cần chuẩn tinh thần cả đời ở chỗ . Nếu như thế, những ký ức của nguyên chủ thật đủ dùng, dù cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, kiến thức trải nghiệm đều hạn. Mà cuốn ‘Thiên hạ thống chí’ là truyền thuyết trăm năm, ghi bao chuyện trời đất, nội dung bên trong đa dạng đa chiều, cực kỳ phong phú, thể giúp bổ sung kiến thức, giúp hiểu về thế giới dễ dàng hơn.

Còn hộp Ngọc Cơ cao , Lục Quý Trì định tìm thời gian đưa cho Khương Hằng quà đính hôn.

Vết sẹo thì…

“Thuốc trị sẹo? Không cần, dăm ba vết sẹo thì gọi là nam tử hán!”

Nhìn thiếu niên sờ sờ vết sẹo bụng, mặt thỏa mãn phần kiêu ngạo, Tề Ngạn hết nổi: “Dù là thế, nhưng cảm thấy ?”

Lục Quý Trì khinh bỉ: “Đàn ông đàn ang đẽ để gì chứ.”

“Huynh hiểu , thời buổi á, chỉ nam nhân thích sắc , nữ tử cũng thích lang quân sáng láng, thì cũng nên suy nghĩ cho nàng dâu nhỏ tương lai chứ! Nếu , đêm động phòng hoa chúc cởi sạch ….”

TBC

“Lượn !” Vung một chưởng đẩy bạn càng càng thiếu đắn của , Lục Quý Trì mặc y phục trừng mắt gắt gỏng, “Không gần đây bận tìm vợ , tự nhiên đến đây gì?”

Chiêu Ninh đế , sáng sớm nay Tần Tranh cho tới túm cổ . Lục Quý Trì giả c.h.ế.t vô ích, Tần Tranh xách tới Tần gia luyện tập hơn nửa canh giờ mới tha.

Bởi lo ngại vết thương vẫn lành hẳn, Tần Tranh cũng để quá mệt, chẳng qua mới sáng sớm khác quấy rầy giấc ngủ, Lục Quý Trì bực hết cả , lúc về phủ còn tắm táp bù một lúc, mới cảm thấy đỡ hơn.

Lúc Tề Ngạn tới, tắm xong, còn đang mặc quần áo, nên hai mới thể lái câu chuyện sang vấn đề .

“Đừng nhắc chuyện nữa, tìm cho cô nương thế nào ….” Nghĩ tới chuyện Tề Ngạn liền ủ rũ, giơ hai tay xin hàng, “Thôi nữa, chúng ngoài dạo chơi , mời , coi như mừng đại nạn chết, chúc sớm ngày lành bệnh!”

Lục Quý Trì bức bối ở phủ lâu ngày, sớm cảm thấy nhàm chán c.h.ế.t , lời ngay lập tức gật đầu chút do dự: “Đi chơi chỗ nào? Chơi cái gì?”

Tề Ngạn vui vẻ: “Chơi chọi gà, chơi cầu, hí khúc xem diễn tuồng, chơi kiểu gì cũng theo!”

Lục Quý Trì nghĩ ngợi, nhất thời nghĩ đặc biệt chơi gì, bèn : “Cứ ngoài , tính.”

“Được!”

***

Trời hè, thời tiết chút nóng nực, một hồi dạo mục đích đường, Lục Quý Trì toát cả mồ hôi, liền với Tề Ngạn: “Đi tới quán mặt kể chuyện , tiện uống ngụm nghỉ ngơi cái.”

“Được, thì….” Tề Ngạn đang đột nhiên ngừng về phía .

“Sao thế?” Thấy thần sắc khác thường, Lục Quý Trì ngẩng đầu trông theo, “Lê viên? Sao thế, hí khúc ?”

“Không ,” Tề Ngạn cau mày, “nãy hình như thấy Lạc Đình…”

“Lạc Đình?” Lục Quý Trì ngạc nhiên, “Hắn ?”

“Lén la lén lút trong….” Tề Ngạn Lục Quý Trì, mặt nghiêm túc, “Hà nhi cũng ở Lê viên, là đưa nó tới, nó tới gặp bạn bè.”

Lục Quý Trì: “….Không hai họ cắt đứt ?”

“Nhìn qua thì vẻ cắt đứt thật….” Tề Ngạn do dự, “Hay nhầm nhỉ?”

“Kể cả nhầm, cũng chắc tới tìm , chắc do trùng hợp chăng…..” Lục Quý Trì an ủi, nhưng còn hết, nhớ tới cảnh gặp Lạc Đình hôm săn b.ắ.n mùa xuân đó, trông mất hồn mất vía, nặng nề tâm sự.

….Không thể nào?

Trong lòng Lục Quý Trì tự nhiên sinh một dự cảm , ngừng, lời định đảo một vòng quanh đầu lưỡi, biến thành, “ nếu yên tâm, chúng một chút xem thế nào.”

ý !” Không Tề Ngạn tin nhà , nhưng Tề Hà tiền sự, chuyện liên quan mật thiết tới danh dự của phủ An quốc công, quả thức dám đoán bừa.

“Đi thôi.”

Hai bèn đầu về phía Lê viên.

“Tề công tử ngài tới đấy ! Mau mau mau, mời ngài trong!”

Tề Ngạn là khách quen ở đây, phục dịch ở ngoài cửa nhớ mặt , thấy bóng dáng vội lao tới chào mời. Tề Ngạn hỏi đôi câu, nhanh chóng xác định chính là Lạc Đình.

“Hắn thường xuyên tới đây ?”

“Không thường xuyên, gần đây mới tới thôi ạ.”

Tề Hà cũng gần đây mới thích hí khúc….Mắt Tề Ngạn nháy liên hồi, hỏi tiếp: “Hắn cùng khác, là tới một ?”

“Một ạ, thế tử thời điểm ngài xem hí kịch thích khác quấy rầy.”

“Vậy gần nhất tới là lúc nào?”

“Hình như là….ba ngày , đúng, là ba ngày , hôm đó trời đổ mưa, tiểu nhân nhớ .”

Lần gần nhất Tề Hà tới hí với bạn, cũng là ba hôm !

Tề Ngạn biến sắc, đầu chạy lên lầu.

Lục Quý Trì hiểu, thầm chửi thề một câu, bước nhanh theo.

***

Lầu một Lê viên là đại sảnh hí kịch, bên chỗ để xem thể nghỉ ngơi, những giàu sang phú quý thường sẽ chọn sương phòng các tầng, ở đó cửa sổ hướng về phía sảnh chính, thứ nhất vì thanh tịnh, thứ hai góc xem rộng, thứ ba kín đáo, tiện cho việc hẹn bạn bè tới chuyện phiếm.

Sương phòng xếp ở cả hai tầng lầu, lầu hai góc nhất, khách khứa lui tới nhiều nhất, lầu ba cách đài cao hơn, góc xem bằng tầng hai nên mấy thích.

Lạc Đình hết tới khác đều chọn lầu ba, như tiểu nhị , luôn ở một sương phòng cố định, ngay cạnh cầu thang lầu ba.

Nhớ tới Tề Hà và bằng hữu ở sương phòng cạnh cầu thang lầu hai, cách phòng của tên chỉ một tầng thang ngắn, thái dương Tề Ngạn bắt đầu co giật.

Bởi đứa em gái hư hỏng của từng dối, nên lúc đầu nàng ngoài gặp bạn bè, yên tâm, tự hộ tống nàng tới. Bằng hữu của nàng đều gặp, đều là quý nữ thế gia, nơi gặp cũng gì bất . Lại thấy tâm tình của nàng càng ngày càng , cũng qua với Lạc Đình, dần dàn mới yên tâm, tự đưa nữa, nhưng vẫn phái theo….

, phái theo nàng! Những đó ở ?!

Tề Ngạn càng lúc càng tức giận, ba bước biến thành hai xông lên lầu hai, định nhấc chân đá văng cửa căn phòng bình thường Tề Hà vẫn cùng bạn bè , Lục Quý Trì kéo .

“Động tĩnh lớn sẽ rút dây động rừng, còn chân tướng nữa ?”

Đương nhiên .

Tề Ngạn nắm chặt hai nắm đ.ấ.m hít sâu một , cố gắng bình tĩnh .

Sau đó, tiến lên gõ cửa một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-kip-tao-phan-da-bi-xuyen-qua/chuong-52.html.]

“Ai đó?” Rất nhanh đó nha mở cửa.

Lục Quý Trì thò đầu trong một lượt, thấy Tề Hà, thế mà thấy Khương Viện.

Cô nương lúc từng hãm hại Khương Hằng mắt bao , nên ấn tượng khá rõ với cô ả, nghĩ tới đó nàng hại em trai Khương Hằng phát bệnh, Khương Hẳng chỉnh cho một trận, Lục Quý Trì khỏi cau mày.

Sao nàng ở đây?

“Hà nhi ? Nàng , nhị công tử tới chậm một bước.” Các vị cô nương trong phòng Tề Ngạn từng gặp qua, đều là bạn bè của Tề Hà, vẻ mặt của bọn họ, hiển nhiên chuyện gì xảy .

“Vậy , thật là khéo, ” Tề Ngạn miễn cưỡng, kìm chế, như thuận miệng mà hỏi, “Chẳng qua lúc sáng nó cùng các cô dùng bữa tối, rời sớm như ?”

“Ăn tối?” Một vị cô nương y phục hồng phấn trong đó nghi ngờ nghiêng đầu, “Hà nhi giờ dùng cơm tối với chúng bao giờ, nào cứ đến tầm là nàng về mà, bảo là dùng bữa cùng lệnh đường….. Chẳng lẽ nhị công tử ?”

Lòng Tề Ngạn như tảng đá đè xuống.

Mỗi Tề Hà cùng bạn bè hí, đều là dùng bữa tối ở ngoài xong mới về.

“Cái tên quần áo lụa là ngày ngày ở nhà thì cái gì,” Lục Quý Trì âm thầm vỗ vai , giọng giảng hòa, “ , tới đón về dùng cơm, tới sớm hơn là .”

Tề Ngạn tỉnh táo , cứng nhắc gật đầu một cái, cáo từ .

Cửa phòng một nữa khép , Lục Quý nhanh chóng liếc Khương Viện, vẫn luôn cúi đầu để lộ sắc mặt từ lúc và Tề Ngạn bước , chân mày cau .

Người xích mích với Khương Hằng, là bạn của Tề Hà, giờ còn xuất hiện ở đây….

Đây chỉ là trùng hợp thôi , là…?

***

Chuyện đến nước coi như sáng tỏ, nhưng tận mắt thấy, trong lòng Tề Ngạn vẫn mang chút hy vọng là , cho đến khi….

“Lạc ca đừng ưu phiền nữa, yên tâm, từ hôm nay về chúng thể quang minh chính đại ở bên , cần vụng trộm như thế nữa!”

Giọng hoạt bát quen thuộc, Tề Ngạn thấy mà lòng cuộn trào giận dữ, mặt tái mét.

Tề Hà….

dám!

…nhưng nàng vô tội, chúng quá đáng…..”

Giọng Lạc Đình nhỏ, lo lắng bất an, trực giác Lục Quý Trì mách bảo chuyện chẳng lành, nhanh tay kéo Tề Ngạn đang giơ chân đạp cửa : “Chờ chút!”

“Chờ cái gì mà chờ! Lão tử một giây cũng chờ !” Tề Ngạn giận điên , nào lọt tai, vùng khỏi tay của Lục Quý Trì, một cước đạp cửa phòng, như cuồng phong lao trong.

Hai đang ôm ấp mật trong phòng nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên Tề Ngạn, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch, đồng loạt ngã xụi lơ nền đất.

“Khốn kiếp! Nếu hôm nay lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t mi, lão tử sẽ mang họ của mi!” Tề Ngạn giận đến nỗi hai mắt nổi đầy tơ máu, xốc Lạc Đình lên hung hăng đ.ấ.m một quyền mặt .

Lạc Đình tức thì rú lên thảm thiết.

“Ca!” Tề Hà run lẩy bẩy, lấy tinh thần, nhào tới hét lên, “Ca đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Tề Ngạn đáp bằng một cái tát trời giáng: “Còn câm miệng cho ! Chờ xử lý xong thằng cha là đến đấy!”

Cái tát của chút lưu tình, Tề Hà ngã xuống đất, gò má đau đớn, hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng. Nàng dại dám tin, hồi lâu mới phản ứng , thương tâm sợ hãi lớn: “Ca…. đánh ư?!”

Nhìn dáng vẻ như thể tổn thương ghê gớm của nàng, Lục Quý Trì hai bàn tay ngứa ngáy, thật tiến lên giúp Tề Ngạn bồi thêm hai cái. Chẳng qua mắt còn chuyện gấp cần , nhẫn nhịn, tới mặt nàng hỏi: “Lời thằng oắt ý gì? Nàng vô tội là ? Nàng là ai? Khương Hằng ?”

Nhìn thấy , Tề Hà sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, kinh ngạc và nghi ngờ đan xen đáp: “….Ta… ngài đang gì…”

Sao Tấn vương cũng tới? Còn nữa, đang…quan tâm Khương Hằng ?

“Không ?” Lục Quý Trì kìm chế cơn giận đang trào lên trong lòng, lạnh: “Cô tin bổn vương thể ngay tức khắc g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Đình, cô cả đời cũng như ý nguyện ?”

“Đừng!” Tính cách của Tấn vương tùy tiện, chuyện gì là dám , Tề Hà co rúm vì sợ hãi, thấy Lạc Đình đánh đến nỗi kêu lên cũng nổi, bỗng dưng bất chấp hết thảy, đập chuột chẳng sợ vỡ bình cắn răng : “Trong bụng ….trong bụng mang cốt nhục của Lạc ca! Nếu các ép , sẽ cùng đứa nhỏ c.h.ế.t cho mấy xem!”

Sét đánh giữa trời quang, Tề Ngạn đột nhiên đơ .

Lạc Đình mặt mũi bê bết máu, mềm nhũn tuột khỏi tay , tròng mắt trắng dã trợn n.g.ự.c lên, thoi thóp.

Lục Quý Trì cũng dại .

Mẹ kiếp còn để bầu nữa?!

“Lạc ca, ? Huynh ?” Tề Hà nhân cơ hội nhào qua ôm lấy Lạc Đình, đau đớn gào lên, “Sao ca thể ác độc như ! Ca đánh đến c.h.ế.t ư!”

Lạc Đình hai mắt trợn ngược, chẳng nên lời, Tề Ngạn hạ thủ chút lưu tình, giờ khắc cảm giác như hồn phi phách tán.

“Muội… cùng về nhà .”

Tiếng gào của nàng Tề Ngạn lấy thần trí. Sự tình quá nghiêm trọng, chuyện mà một thể xử lý nữa, hít sâu một , đè nén lửa giận trong lòng, đưa tay túm lấy Tề Hà.

“Muội ! Lạc ca như thế , ca thể yên tâm !” Tề Hà ôm lấy Lạc Đình nước mắt lã chã, “Trước tiên ca mời một đại phu tới ! Nếu cứ tiếp tục thế sẽ c.h.ế.t mất!”

Tề Ngạn lúc chỉ hận c.h.é.m cho Lạc Đình trăm nghìn nhát đao, nào chấp thuận, thấy nháo ngừng, tức thì vả cho nàng lệch mặt: “Câm miệng !”

Tề Hà thể vốn yếu, nay kinh sợ đánh, nàng ôm bụng đau đớn rên nhẹ: “Bụng…bụng đau quá…”

Tề Ngạn sửng sốt, định gì đó thấy nàng lăn ngất xỉu.

Dù giận đến mức g.i.ế.c , nhưng thật sự tính mạng của đứa em gái ngu ngốc , thiếu niên chợt kinh hãi, ôm lấy nàng xông ngoài, nhưng nghĩ đến lầu chen chúc bao nhiêu , chỉ đành dừng bước.

“Không , thể ngoài, mời đại phu tới!”

Mặc dù cảm thấy Tề Hà rõ là đáng đời, nhưng nếu nàng vì cái tát mà xảy chuyện, Tề Ngạn cả đời sẽ ân hận vô cùng, Lục Quý Trì tỉnh táo, bóp trán : “Huynh cứ ở đây, gọi giúp .”

Nói xong nhanh đến chỗ Lạc Đình, vỗ vỗ lên mặt , “Còn ngươi, , các ngươi rốt cuộc gì Khương Hằng?”

Không là do lương tâm trỗi dậy thực sự sợ hãi, Lạc Đình đôi mắt đang sưng đỏ, thở mỏng manh nặn mấy chữ: “Chùa….chùa Linh An..”

“Chùa Linh An? Các định gì nàng ?”

Lạc Đình há miệng thở dốc, nhưng lên lời, Lục Quý Trì gấp gáp ấn huyệt nhân trung của nhưng tác dụng, nhanh chóng mất ý thức xỉu .

“…”

Cảm giác thật chó má, Lục Quý Trì hít sâu dậy, lao phía ngoài.

Tề Hà từ hôm nay về nàng và Lạc Đình thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, điều cho thấy, cần thủ đoạn của họ là gì, nhưng nhất định là ép Khương Hằng chủ động từ hôn với Lạc Đình.

Nghĩ tới câu của Lạc Đình “Như thế quá đáng”….. Trừ thủ đoạn trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất là hủy sự trong sạch của nàng, quả thực nghĩ bọn chúng sẽ thực hiện cách nào khác.

Mẹ nó một đôi cẩu nam nữ lòng ác độc! Lòng thầm mắng, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Trong phút chốc Tề Ngạn thấy mà khỏi kinh ngạc, quan tâm vị Khương ngũ cô nương đến thế? mà sự tình đang rối ren, thể nghĩ thêm điều gì, vội vàng tiến lên kéo tay Lục Quý Trì, sốt ruột : “Chuyện thể truyền ngoài, hôm nay cửa cũng dẫn ai theo, nha đầu c.h.ế.t tiệt hẳn cũng …”

Ý là những gọi tới hiểu tình thế một chút, tránh cho chuyện lan xa, ảnh hưởng tới danh tiếng của Tề Hà và phủ An quốc công, nhưng mà Khương Hằng đang đối mặt với nguy hiểm gì, Lục Quý Trì nào tâm tư an bài nhiều thế, huống chi….

“Vừa gây động tĩnh nhỏ, bây giờ mấy cái , chỉ sợ muộn.”

——- kể cả muộn, cũng giúp.

Có gan chuyện , gan gánh vác, nếu há chẳng chút công bằng nào với Khương Hằng ?

Sao như đang vô cùng tức giận ? Tề Ngạn mà sửng sốt: “ mà….”

“Ta sẽ cho báo cho nhà .” Lục Quý Trì dứt lời liền vội vã rời , ngay đó thổi báo hiệu gọi hai ám vệ tới, nhanh chóng dặn dò, “Chuẩn ngựa, chùa Linh An ngay bây giờ! Ngoài mời một đại phu tới, phái phủ An quốc công báo tin!”

“Rõ!”

Loading...