Khi Cố Viễn Trạch bước xuống từ chiến hạm, tâm trạng mấy.
Xác của chiến hạm Akhenaten của Đế quốc đang bốc cháy, ngay cả nơi hạ cánh khẩn cấp chỗ trú ẩn cũng tia pháo hạt khóa mục tiêu. Chỉ một chút nữa thôi, nếu vì pháo chính của chiến hạm Vân Chu kịp thời b.ắ.n trúng bộ phận phóng của tàu địch, bộ nơi trú ẩn suýt xuyên thủng ngay mắt .
Giờ đây, đôi ủng quân đội giẫm lên mặt đất nứt vỡ, bụi bay lơ lửng ánh đèn khẩn cấp trắng bệch.
Dưới bức tường đổ nát của nơi trú ẩn, Cố Viễn Trạch tiếng bước chân kim loại đặc trưng của chân tay giả cơ khí của vang vọng trong gian trống rỗng.
Ký ức là một mớ hỗn độn.
Lần đầu tiên nhận tin nhắn từ Thái tử Đế quốc qua máy liên lạc, là khi đối phương bày tỏ sự kính trọng mang chút khiêu khích đối với màn thể hiện xuất sắc của chiến trường.
"Gửi Chỉ huy Cố Viễn Trạch: Chiến thuật vòng vèo của ngài ấn tượng, tiếc là việc phân bổ binh lực lộ sự nhân từ cần thiết. Mong chờ đối đầu tiếp theo – Uất Nguy Minh."
Một năm , vị Thái tử đó yêu cầu gọi video cho , đôi mắt xám xinh và mái tóc bach kim dài. Không hề phù phiếm xa hoa như trong truyền thuyết, ngược , ghế chỉ huy, khí chất lạnh lùng cao quý, giống như một đóa hoa diên vĩ đỉnh núi tuyết của Đế quốc.
Sau đó nữa…
Ôm, hôn, những ngón tay khẽ chạm, vô đêm nồng nhiệt say đắm.
[ đợi trở về.]
[ thể cho thứ .]
[Hãy sống sót.]
[Nếu thực sự hủy hoại, sẽ nhiều chuyện với .]
[Cố Viễn Trạch, yêu .]
[ cuộc đời sống , một cuộc sống bình thường nhưng gánh vác trách nhiệm nặng nề. Lại còn chịu đựng tổn thương và nhục nhã, thể chống đỡ nữa.]
[ Cố Viễn Trạch, tin thế giới một nữa , tin một , ?]
[Hãy cố gắng chống đỡ, sống một nữa. Lần hãy sát cánh cùng , thử một nữa.]
[ tên là Uất Chi, thể nhớ ?]
[ sẽ bảo vệ .]
[Sẽ mãi yêu .]
(Editor: Đoạn CVT hồi tưởng lời UNM nên để xưng hô - nha)
---
Từ nhỏ Cố Viễn Trạch nhà.
Anh may mắn khi gặp nhiều . Các nữ tu và viện trưởng bụng của cô nhi viện nuôi nấng trưởng thành, các bạn học và bạn cùng phòng ở học viện quân sự thỉnh thoảng giúp đỡ . Sau ở pháo đài Thiên Khung bao nhiêu đồng đội cùng sống c.h.ế.t, cùng đốt lửa trại, náo nhiệt, xây dựng nhà cửa.
Có thể , nhiều thiện ý và sự bầu bạn như , đáng lẽ nên cảm thấy cô đơn.
mỗi khi chiến hạm trận, đôi mắt đen của khi sâu vũ trụ đen kịt ngoài cửa sổ, luôn tránh khỏi cảm giác trôi dạt vô định dâng lên trong lòng, nó giống như cánh bèo rễ, ngừng trôi dạt giữa lòng sông.
Rõ ràng là nhà ở Liên bang, nhà ở pháo đài Thiên Khung và hạm đội Vân Chu, còn niềm tin và sự gắn bó do chính tay tạo nên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-75-76-nhung-loi-chua-kip-noi.html.]
đồng thời, bất cứ nơi nào trong vũ trụ bao la , dường như cũng là bến cảng thực sự để neo đậu.
Sau , gán tội, tù, chịu đủ hình phạt.
Thân thể bằng xương bằng thịt cũng lúc chịu nổi, lúc ép đến phát điên c.h.ế.t. Anh cũng từng hận, từng sụp đổ, cảm thấy thế giới thật vô lý, gào thét lóc, kết thúc tất cả.
Cuối cùng thứ sụp đổ hỗn loạn, rơi một giấc ngủ dài, còn suy nghĩ, tỉnh .
Cứ như , trong thế giới tiếng động, ánh sáng, trôi qua bao lâu. Có hai cánh tay ôm lấy , là nhiệt độ duy nhất trong thế giới là bóng tối.
Rất lâu , trong những ngày vẫn còn c.h.ế.t, đột nhiên nảy sinh một chút tò mò nhỏ nhoi.
Cái vườn thủy tinh nơi đang ở, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào?
Cái tên điên ôm thì thầm, âm u bám dính, mỗi ngày dùng biểu cảm gì để ?
Trong đầu vẫn còn mơ hồ nhớ khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Thái tử. Một vẻ cao quý như băng tuyết như , tại tính cách vặn vẹo, tồi tệ, nhiều hành vi hoang đường đến thế…
Sau đó nữa, thời gian tỉnh táo ngày càng nhiều.
Rất kỳ lạ, vẫn cảm thấy sống bằng c.h.ế.t, thà rằng lúc đó đừng tỉnh , nhưng hiểu , dần dần quen.
Những nụ hôn, sự mật phiền phức, những mùa hè vô tận trong nhà hoa, tình yêu và hoan lạc áp đặt, từ từ trở thành những điều hiển nhiên trong cuộc sống hàng ngày.
…Cứ thế mà trói buộc ?
Cố Viễn Trạch hiểu.
Trong những thăng trầm của phận, tâm nguyện cuộc đời suốt bao năm qua bao giờ đổi – trở thành một nhà nghiên cứu nông nghiệp bình thường, sống một cuộc sống vững chãi và giản dị.
Một như , liệu cũng sẽ cám dỗ bởi sự phù phiếm và điên rồ, quấn lấy, giam cầm ?
Không .
d.ụ.c vọng của Thái tử, cứ thế sinh như một tấm lưới khổng lồ kín mít, quấn chặt lấy , nơi nào để trốn thoát.
Đêm cuối cùng của họ, trong hương hoa hồng nồng nàn chỉ sự quấn quýt nồng nhiệt, mà còn mang theo thở luyến tiếc rời xa.
Cuối cùng Uất Nguy Minh nghĩ ngủ .
Hắn khẽ hỏi : "Cố Viễn Trạch, nhớ ?"
"Sẽ như thế nào? Khoảng thời gian chúng ở bên , thỉnh thoảng cũng những lúc vui vẻ ."
"Thật còn nhiều điều với ."
"..."
" từng nghĩ sẽ tổn thương . thích , xin ."
Hắn tựa trán n.g.ự.c . Lặng im lâu, dường như đang lặng lẽ .
Ngón tay Cố Viễn Trạch khẽ động, dường như ôm lấy – lẽ là , cũng lẽ là . Anh quá mệt mỏi, nhanh chóng chìm một giấc mơ sâu lắng và ngọt ngào.