Chữa Lành Vị Thần Của Tôi - Chương Ngoại truyện 13+14: Cố Viễn Trạch

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:08:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Dĩ nhiên, trong những ngày dưỡng thương, Cố Viễn Trạch lúc nào cũng tỉnh táo.

Thời gian thẫn thờ, ngủ gật, ý thức hỗn loạn vẫn nhiều. Đôi khi thậm chí còn trở trạng thái mê man đây, mơ màng tưởng rằng Thái tử… vẫn là yêu luôn âm thầm chăm sóc, bầu bạn và đáng tin cậy.

Hai tiêm đầu tiên, đều tỉnh táo.

, " yêu" ôm thật chặt lòng, mặc dù đau đến mức ý thức mơ hồ, nhưng khi nghẹn ngào " chữa nữa", khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi vai … Anh vẫn đành lòng, sờ sờ, an ủi .

Anh cố gắng dồn hết chút khí cuối cùng trong phổi để với "đừng ".

Một sự dịu dàng kỳ lạ lan tỏa trong lòng… Mặc dù cơ thể vẫn đang chịu đựng sự tra tấn, nhưng ít nhất khoảnh khắc đang ôm , chữa lành cho

Khi tỉnh , Cố Viễn Trạch trở về là chính tỉnh táo.

Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng đủ sức để hỏi với giọng khàn về tình hình của những đồng đội cũ. Đó là nỗi bận tâm duy nhất của khi mất tất cả.

Kết quả tên Thái tử khốn nạn , hôn một cái sẽ cho .

"…"

Lần dùng t.h.u.ố.c thứ ba. Sự kích thích thần kinh quá mức dẫn đến việc các giác quan phong bế, linh hồn rơi xuống vực thẳm vô tận, thấy, thấy, ngay cả xúc giác cũng biến mất.

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng to lớn như sóng thần ập đến, khiến cả một nữa rơi sự vô lý đến tột cùng…

Hóa , việc tay chân cụt lủn, ngày ngày tên điên lẩm bẩm bên tai, vuốt ve và hôn hít một cách hỗn loạn… cũng là tuyệt cảnh thực sự.

Khoảnh khắc trong sự hư vô tuyệt đối, thậm chí bắt đầu nhớ đến những cái vuốt ve lộn xộn đó.

Linh hồn gần như thể chịu đựng nữa, Cố Viễn Trạch trong bóng tối tước đoạt thứ, co ro ôm gối, vùi đầu, thẫn thờ một lúc .

… Ít nhất, các đồng đội của vẫn còn sống.

Chỉ tiếc là lẽ sẽ bao giờ gặp nữa. Nếu cứ thế mà c.h.ế.t, hoặc mãi mãi mắc kẹt trong chiếc lồng mất hết năm giác quan cho đến khi phát điên, hận ?

Sống trong vực sâu của nỗi đau, dường như luôn cảm thấy hận ý mới là lối thoát để trút .

Chỉ là nên hận ai? Những kẻ quyền quý béo chảy mỡ của Liên bang, tuy mỗi kẻ đều đáng ghê tởm, hành vi đê tiện, nhưng cũng mờ thành một mớ ký hiệu khó phân biệt.

Hơn nữa, đám đó bây giờ, hoặc là Uất Nguy Minh đày đến vùng đất băng giá để trồng cây, hoặc là đưa đến đấu trường. Uất Nguy Minh còn khi khỏi sẽ đưa đến xem cảnh t.h.ả.m hại của bọn họ.

Ác giả ác báo.

Mặc dù tận mắt chứng kiến, nhưng Cố Viễn Trạch thực an ủi.

… Thật , tuy khó mà Thái tử là như thế nào, nhưng bản chất cũng . Hắn cũng thật lòng chữa trị cho , chỉ là ngờ kết quả điều trị thành thế .

, dù c.h.ế.t trong bóng tối , cũng sẽ trách .

Chỉ là thật sự đau khổ.

Sự đen kịt vô biên, sự cô đơn thấu xương, thấy bất cứ ánh sáng nào, giống như cả vũ trụ bỏ rơi, sự tuyệt vọng nặng nề.

Nếu thế giới khi c.h.ế.t cô đơn như … Vậy thì thà là căn nhà hoa thủy tinh ấm áp, là sự nóng rực của cơ thể kề , là thở của sóng biển, hương thơm của hoa cỏ và tiếng chim hót, kề bên tai luôn miệng yêu .

Không bao lâu , trong sự chìm đắm cô độc hư vô, đột nhiên một âm thanh yếu ớt.

Như một sợi ánh sáng mỏng manh xuyên qua màn đêm dày đặc, giọng dịu dàng mơ hồ bay tai - “Không , đừng sợ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-ngoai-truyen-1314-co-vien-trach.html.]

Cánh tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy , linh hồn trong khoảnh khắc đó run rẩy dữ dội.

Giống như đứa trẻ lạc đường tìm thấy nhà.

--

Dĩ nhiên, đó vẫn chịu đựng một chút điên rồ.

Hắn lẩm bẩm, chỉ cần tỉnh , sẽ cho tất cả thứ. Nói sẽ cho lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống bình yên, chỉ cần mỗi năm "đón tiếp" vài .

Người hiểu lầm gì về cuộc sống bình yên …?

Sau đó, Bệ hạ còn kể về chuyện của Hoàng hậu trai .

Cố Viễn Trạch cũng thể rõ tại , rõ ràng cũng thừa nhận sự thật rằng Uất Nguy Minh chút điên, nhưng khi tự miệng "thừa hưởng gen điên rồ tồi tệ", trong đầu chỉ hiện lên khuôn mặt nghiêng u buồn của đóa hoa diên vĩ băng giá của Đế quốc với mái tóc bạch kim và đôi mắt xám.

Thật … Dù tinh thần bất một chút, cũng thể coi là "gen tồi tệ" .

Và thực chỉ đang ở bờ vực của sự điên rồ thôi, cũng đến mức mất kiểm soát.

Sau đó là ba ngày hồi phục, ý thức của Cố Viễn Trạch lúc tỉnh lúc mê, hết đến khác suy ngẫm nhiều.

Anh nhớ cái tên "Uất Chi", xong câu chuyện tuổi thơ của . Trong quá trình các giác quan dần dần hồi phục, nghiêm túc nghĩ, khi tỉnh , sẽ xuống chuyện một cách bình tĩnh với Uất Nguy Minh.

Thực họ thể chuyện bình thường.

Nếu một ngày thể tin tưởng lẫn , để thực hiện lý tưởng chung xa vời đó… Ít nhất, xây dựng nền tảng của sự giao tiếp bình đẳng.

Tuy nhiên, khi tỉnh , chào đón là sự nhạy cảm bất thường của dây thần kinh liệu trình sinh học peptide, cuộc đời cũng trở thành cứ mở mắt là "" - ăn, ngủ, "", lặp lặp .

Cứ "" như cho đến liệu trình tiếp theo, sự nhạy cảm thần kinh với cường độ mạnh hơn cộng thêm sự kích thích của cuộc phẫu thuật tay , càng khiến cả rơi sự khó chịu như hàng vạn con kiến đang cắn.

Phiền c.h.ế.t .

Đau và ngứa trộn lẫn thành một địa ngục giác quan khiến phát điên. Muốn g.i.ế.c , nhưng khi thật sự gào thét khiến Uất Nguy Minh đang cố gắng chăm sóc dè dặt, cái cảm giác kỳ lạ trong lòng tan .

Rất bực bội, dám gào nữa.

Sợ sẽ .

… Ha. Một phế nhân như , một món đồ chơi giường của khác, sợ một Đế vương mạnh mẽ, quyết đoán, sắt đá gào cho !

Cảm giác thật vô lý. Cứ như thể tỉnh táo, nhưng phần mà dựa dẫm như một " yêu", vĩnh viễn bám rễ trong lòng.

Hay là sự tẩy não về "lời thề nguyện, hậu phương cho " quá thành công, đến nỗi dù là một tên tâm thần, một kẻ xâm hại, vẫn…!

Thỉnh thoảng, Cố Viễn Trạch thậm chí còn giúp tìm lý do…

Tiên hoàng, trai cả, hoàng hậu… một Đế quốc điên cuồng méo mó, một cục diện chính trị đầy rẫy vết thương.

Bất cứ ai ở trong cảnh của lẽ cũng phát điên từ lâu , điên thì sống nổi!

nhanh, Cố Viễn Trạch thậm chí còn sức để bận tâm đến những điều nữa.

Kể từ khi phát hiện sự vuốt ve thể xoa dịu nỗi đau thần kinh… đêm địa ngục trở thành một chiếc giường ấm áp để đắm chìm. Bên Cố Viễn Trạch đau nữa, chấp nhận lời dụ dỗ "cứ tận hưởng trong thời kỳ đặc biệt ", còn chống cự.

Bên Uất Nguy Minh cũng sớm rút kinh nghiệm.

Rất thoải mái.

Mỗi đều thoải mái hơn .

 

Loading...