Chữa Lành Vị Thần Của Tôi - Chương Ngoại truyện 15+16: Cố Viễn Trạch

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:08:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vài ngày , Uất Nguy Minh bỗng dưng phát điên, đeo lên cổ một chiếc vòng cổ định vị " thể nổ tung".

Cố Viễn Trạch: "…" Không tin.

Bây giờ cũng đại khái tổng kết quy luật, cái gì đó kích thích Uất Chi, sẽ phát điên. chỉ cần kích thích, Bệ hạ thể bình thường.

trạng thái hiện tại của Uất Nguy Minh rõ ràng là kích thích nhiều, mối quan hệ của họ đêm đó, cuối cùng cũng vượt qua ranh giới "phục vụ" và tiến thêm một bước.

Cố Viễn Trạch thực gọi đó là cưỡng hiếp.

đó, Uất Nguy Minh quả thực khẽ hỏi " ".

Anh đáp .

cũng phản kháng.

Sau đó, Cố Viễn Trạch vô cùng hối hận, để ý đến .

Rồi rơi một vòng lặp vô tận: xin , "", dỗ dành, "". Bị tuyên bố độc chiếm, "", khiêu khích, "", đe dọa, "".

Cứ như thể nhốt một kịch bản của tên điên logic, chỉ cần gieo con xúc xắc ngẫu nhiên thì kết quả luôn là "".

Anh thật sự… nên thương hại một tên điên.

kịp đau khổ và suy ngẫm, cuộc phẫu thuật tiếp theo khiến thứ mất kiểm soát hơn. Anh liên tục vuốt ve để ý thức sụp đổ. Trong những ngày đêm mờ mịt, uống bao nhiêu viên thuốc, tay và chân trong cơ thể nóng rực run rẩy, nhưng vẫn dùng giọng khàn khàn để an ủi , dỗ dành . Kể về sự rộng lớn của Đế quốc, rằng thể xem biển mây và cầu vồng, nhiều…

Còn Cố Viễn Trạch đang nghĩ gì?

Anh chìm vực thẳm của ý thức hỗn loạn với sự đan xen của khoái cảm và nỗi đau, thỉnh thoảng tỉnh táo chốc lát, sự kề sát da thịt là một sự mật gần như luyến tiếc. Anh dùng tay giả nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ướt của đó , tưởng tượng mái tóc bạch kim ánh trăng sẽ đến nhường nào.

Rồi dùng chân cọ eo , cảm giác chạm khiến mê đắm.

Anh nghĩ, cũng lây một chút bệnh điên .

Sau , Cố Viễn Trạch khôi phục thị lực và thấy nhiều tin tức.

Nhìn thấy bộ phim truyền hình do Uất Nguy Minh sản xuất tô vẽ một cách vô hạn, "Tư lệnh Liên bang" dịu dàng mạnh mẽ, ánh mắt trong sáng và sạch sẽ. Là hùng vu khống, tất cả khán giả đều rơi nước mắt vì , đều yêu .

Hắn còn tặng một vùng rộng lớn.

Cho sự tự do, lãnh thổ, quân đội và quyền lực, các đồng đội cũ cũng đều còn sống.

Tất cả những điều đều nhắc nhở Cố Viễn Trạch rằng, nợ Uất Chi nhiều.

Con đường đến chiến khu xa, bên ngoài chiến hạm, dải ngân hà rộng lớn im lặng. Bên trong chiến hạm, Cố Viễn Trạch hiếm hoi mất ngủ, chằm chằm lên trần nhà và luôn nghĩ: Lỡ như Uất Chi c.h.ế.t thì ?

Sự khởi đầu của họ hề , thậm chí thể tệ.

từ khi nào, bên cạnh tên điên đó đè lên, ôm, quấn lấy, thể ngủ ?

Rõ ràng cuối cùng cũng tự do, nhưng như mắc bệnh mà nhớ nhung cái cảm giác ngột ngạt bám chặt. Thực nếu thế giới Uất Chi, vẫn là Công tước Bắc vực của Đế quốc, thể sống ở một nơi yên bình…

sẽ bao giờ một nào đó ôm một cách điên cuồng như Uất Chi, si mê và khao khát một cách vô phương cứu chữa.

Tương tự, cũng sẽ bao giờ một tương lai mơ hồ và xa vời, nơi tất cả đều cuộc sống bình yên và .

, khi Uất Chi hỏi , thể một chút thích ?

Anh nghiêm túc nghĩ, chắc là thể.

Một chút thôi, chắc là .

--

Sau khi khôi phục thị lực, cảm giác ngủ cùng Uất Chi thực giống lắm.

Cố Viễn Trạch thỉnh thoảng nhịn , lén một cái.

Thái tử thương lành, sắc mặt tái nhợt, càng vẻ của trở nên thật. Trên một mùi hương thoang thoảng… của diên vĩ băng giá hòa với hoa dành dành.

Trước đây cũng mùi ? Cố Viễn Trạch nhớ nổi.

Điều duy nhất là, bây giờ Uất Chi trở nên ngoan ngoãn bất thường. Ngoại trừ lúc băng bó kéo đòi hỏi một chút, đó bất kỳ cử động bừa bãi nào nữa.

Như thể đột nhiên học cách cư xử .

"…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-ngoai-truyen-1516-co-vien-trach.html.]

Ý nghĩ về sự "ngoan ngoãn" lướt qua trong đầu Cố Viễn Trạch hai giây, thì một ngón tay khẽ chạm lên cơ bụng , nhẹ nhàng cọ xát ngừng nghỉ.

Cố Viễn Trạch cố gắng nhịn.

Không đánh, nào đó bây giờ vẫn đang thương.

Phải nhịn.

"…"

Hết !

Anh nắm chặt lấy ngón tay thon dài đó, đồng thời đối mặt với đôi mắt xám khói mà Uất Nguy Minh ngước lên: "Tối nay em … ăn uống đầy đủ ."

Ánh mắt đó vẻ tĩnh lặng như hồ nước, với sự tập trung và dịu dàng khiến đắm chìm khi . Không sự điên cuồng.

"Em đây bệnh dày, trong thời chiến… thường xuyên ăn uống đúng giờ."

"…"

"Cứ ăn bữa tối một chút , cẩn thận đau dày."

"…"

Cố Viễn Trạch một ảo giác - dường như đang " nhà" quản lý. Cảm giác khiến thấy xa lạ, chút bối rối.

Ngay cả chiến hạm Vân Chu, cũng là "trụ cột", chỉ quản khác, chứ chuyện khác quản

Bữa tối đến, từ từ ăn ánh mắt của Uất Nguy Minh.

hiểu , Uất Chi khẽ cúi đầu, vẻ mặt chút thất vọng.

"…"

"Sao ?"

"Trước đây em ăn bánh bao như thế ."

"?"

"Thôi, ăn ngấu nghiến cũng cho dày."

Cố Viễn Trạch thấy khó hiểu.

Giây tiếp theo, Uất Chi thất vọng tràn đầy năng lượng, ánh mắt rực rỡ chằm chằm.

"Đồng phục của Liên bang…" Hắn : "Quả nhiên hơn quân phục của Đế quốc nhiều."

Cố Viễn Trạch: "…"

rõ ràng quân phục của Đế quốc từ đến nay luôn nổi tiếng với sự lộng lẫy và uy nghiêm, còn quân phục của Liên bang thì … chú trọng sự "giản dị" và "dễ giặt".

Uất Nguy Minh thực sự cảm thấy, Cố Viễn Trạch mặc quân phục Liên bang ai thể sánh bằng.

Bộ quân phục màu xám đậm cắt may gọn gàng nổi bật vóc dáng cao lớn và lạnh lùng của , cầu vai giản dị và khiêm tốn giống như phong cách chỉ huy điềm tĩnh và bình tĩnh của chiến trường. Ngực áo sạch sẽ phụ kiện thừa thãi, cổ áo cao cài chặt đến yết hầu, vô cùng cấm dục.

Khiến vô cùng từng chút một cởi cúc áo , lột bỏ quân phục…

Cho đến vài tháng , trong buổi lễ phong tước của Đế quốc, Cố Viễn Trạch mặc quân phục của Đế quốc.

Màu chủ đạo của quân phục là màu đen mực, chỉ bạc thêu dọc theo bả vai và thắt lưng, ủng quân đội cao cổ và kiếm, áo choàng đen.

Hoàn là một khí chất khác, chỉ huy của Đế quốc trang nghiêm, lộng lẫy như một hiệp sĩ đen… Đẹp trai đến mức sắc bén, giống như một vị thần bóng đêm từng bước từ sâu thẳm các vì .

Uất Nguy Minh , nhất thời quên cả .

Trong lúc nghỉ giữa buổi lễ, trong phòng đồ rộng lớn của Hoàng cung, Hoàng đế trở lên nôn nóng. Cố Viễn Trạch c.ắ.n răng hạ giọng, mặt đỏ, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của : "Anh nghiêm túc một chút!"

"Thời gian đúng là đủ…" Uất Nguy Minh thở dốc, lẩm bẩm, " chắc là đủ… để phục vụ em một ."

"…"

Tại mặt trời của Đế quốc, vạn , ngày nào cũng mê mẩn phục vụ khác?

Cố Viễn Trạch nắm chặt lấy , kiên quyết quần áo, kéo cửa sổ để mỉm và vẫy tay chào dân chúng.

Có lẽ để quen với sự cố chấp, thần kinh và điên rồ của nào đó, vẫn cần thêm nhiều thời gian và luyện tập.

bàn tay lén lút nắm bệ cửa sổ cũng bao giờ buông .

 

 

Loading...