Chữa Lành Vị Thần Của Tôi - Chương Ngoại truyện 17: Làm thế nào để an ủi tính cách hay làm mình làm mẩy của bệ hạ?

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:14:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào một buổi chiều yên tĩnh khi dẹp loạn và vết thương khỏi , ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp khu vườn Hoàng cung.

Uất Nguy Minh ngoài hít thở, vòng qua những cây cột cao đến giàn hoa tử đằng, thấy ba bạn Natalie, Tề Thiệu Châu và Luvix đang uống và trò chuyện.

Natalie: "Điện hạ đ.á.n.h ván cờ với chỉ huy, vẫn cao minh và tài giỏi như khi, tính toán sai một ly!"

Tề Thiệu Châu: "Hiệu quả cũng thấy ngay. Lấy lùi tiến, sắp xếp thuộc hạ cũ, dọn đường, lấy mạng để đ.á.n.h cược… hảo lừa Chỉ huy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh để 'báo ơn'. Thật là cao tay."

Luvix: "Đây là phiên bản thực hành của binh pháp ? 'Đánh lòng là thượng sách, đặt chỗ c.h.ế.t để sống ', thành công nắm ?"

"…"

Uất Nguy Minh giàn hoa tử đằng, nhúc nhích.

Ba bạn dĩ nhiên ác ý. Nói những lời cũng là thật lòng ngưỡng mộ sự bình tĩnh và tinh tế trong cuộc vây bắt của Bệ hạ họ, để dấu vết nào mà giăng một chiếc lưới dịu dàng, dịu dàng giam cầm Chỉ huy.

.

Uất Nguy Minh cúi mắt, hàng mi dài khẽ rung trong ánh sáng.

Có thật là giam cầm ?

Cố Viễn Trạch hôm đó bận.

vương, Công tước Bắc vực, Bộ trưởng Nông lâm, thống đốc thuộc địa… phía tước hiệu vinh quang là vô công việc và trách nhiệm.

Gần đây chỉ ngày ngày xử lý các loại văn bản, sắp xếp cải cách nông nghiệp, hiệp đồng quân vụ, mà còn tăng ca tìm hiểu cục diện chính trị của các phe phái trong Đế quốc.

Hôm nay trở về tẩm cung, gần nửa đêm.

Cố Viễn Trạch bây giờ vẫn tạm trú tại tẩm cung của Hoàng đế.

Bởi vì… mặc dù căn nhà hai tầng gần thư viện hứa hẹn cho xây xong, nhưng xét thấy giai đoạn công việc chính sự dày đặc, thường bàn bạc với các đại thần và trợ lý bên cạnh, nên ở quá xa tiện.

Bên ngoài tẩm cung là một khu vườn.

Hoa diên vĩ mới nở, một màu xanh lam bạc. Những cánh hoa màu sương giá tĩnh lặng và cô độc, cảm giác tĩnh mịch ánh trăng đó… luôn khiến vô duyên vô cớ nhớ đến Uất Chi.

Cố Viễn Trạch dừng một lúc, mới đẩy cửa bước tẩm cung.

Đèn trong tẩm cung tắt, ánh trăng mỏng manh rải tấm thảm. Trong phòng khách rộng lớn, đóa hoa diên vĩ băng giá hình đang bên cửa sổ, tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Hắn uống nhiều, đôi mắt xám chìm sâu như ngấm sương. Ngay cả khi yêu đến gần, cũng lập tức bám lấy như thường lệ, chỉ lẩm bẩm: "Đã về ."

"Ừm."

Cố Viễn Trạch xuống, tầm mắt ngang với : "Sao ?"

2.

Uất Nguy Minh lập tức trả lời.

Thật , kể từ khi đồng ý ở bên cạnh , Chỉ huy luôn đối xử với , kiên nhẫn và bao dung.

Dung túng cho sự đeo bám của , thỉnh thoảng, dù công việc bận rộn cũng chịu gối đầu lên chân . Sẽ mỗi ngày nghiêm túc giám sát thuốc, đưa phục hồi chức năng trong những ngày dưỡng thương. Sẽ ôm chặt lấy khi gặp ác mộng, vuốt ve gáy và khẽ an ủi, dỗ dành cho đến khi ngủ.

Cũng sẽ nghiêm túc lắng những lời lảm nhảm của bên tai, dung túng cho những yêu cầu tham lam voi đòi tiên giường…

Rõ ràng, cho nhiều .

Tại vẫn thỏa mãn.

Tại trong lòng luôn một suy nghĩ mờ ám lặp lặp : Chỉ huy đối với ai cũng dịu dàng.

"…"

đúng là đối với ai cũng dịu dàng.

Cố Viễn Trạch bây giờ chỉ mỗi tuần đều gọi video với Hạm đội Vân Chu ở Bắc vực, mà còn nhanh chóng hòa nhập cuộc sống ở Đế đô -

Bây giờ hẹn Natalie tập bắn, tặng Tề Thiệu Châu những tấm bưu phiên bản giới hạn và những món đồ chơi thủ công dễ thương, còn thường Luvix, cũng thích đồ ngọt rủ nghiên cứu món bánh nướng mới.

Mọi đều thích .

Anh điềm tĩnh, đúng mực, ôn hòa, luôn thể chăm sóc một cách .

sự dịu dàng đó, xuất phát từ trái tim ?

Xét cho cùng, năm đó ở Liên bang, Chỉ huy cũng thể giả lả với những kẻ quyền quý cao cấp, mỉm nâng ly.

Liệu, Đế quốc bây giờ… vẫn là nhà tù của Cố Viễn Trạch.

Anh thể trốn thoát, cũng nơi nào để , chỉ thể c.ắ.n răng thỏa hiệp.

Dưới ánh trăng, Uất Nguy Minh cúi mắt.

Hắn Chỉ huy.

Là " " một cách triệt để, tâm ý sở hữu, là một tình yêu pha trộn bất kỳ trách nhiệm, tội , giao dịch lòng trắc ẩn nào.

chỉ sự thỏa hiệp, chiều theo, bầu bạn.

Hắn trở thành "duy nhất" của vị thần đó, chứ một trong những chúng sinh đối xử dịu dàng.

thế nào?

Không .

Hắn dựa , gác đầu lên vai Cố Viễn Trạch, mệt mỏi và kiệt sức, gần như bất lực, giống như một hồn ma lạc lối trong màn đêm.

3.

Cố Viễn Trạch cũng ôm lấy Uất Nguy Minh.

Khi mắt còn thấy, luôn nghĩ Thái tử là một điên cuồng và nguy hiểm - nóng bỏng và tàn độc, chỉ cần đến gần là sẽ thiêu cháy ngay lập tức.

khi ở bên , càng nhận , Uất Chi bình thường hơn nhiều so với tưởng tượng.

Bệ hạ thực tận tâm.

Sẽ nghiêm túc xử lý công việc của Đế quốc, và khi xong việc sẽ rủ dạo trong vườn, cũng sẽ giống như một thanh niên bình thường, lo lắng, hổ, bối rối.

khi cùng tham dự Nghị viện Đế quốc, trở về với vẻ ngoài vô cùng điềm tĩnh, lạnh lùng và mạnh mẽ.

Cố Viễn Trạch gần đây cũng học cách phối hợp ăn ý với , cùng đàm phán với những vị trưởng lão và quý tộc khó tính, gây áp lực mạnh mẽ, đó trở về tẩm cung cùng tổng kết, thương lượng kế hoạch tiếp theo.

Uất Chi coi trọng ý kiến chiến lược của , Cố Viễn Trạch cũng phát hiện hai thuộc tính "âm mưu" tự nhiên cao, thường xuyên thể bổ sung tư duy cho .

Mấy gần đây, thậm chí giành những thắng lợi lớn thông qua một vài "âm mưu cấu kết" lên kế hoạch tỉ mỉ. Thường xuyên thể mỉm đầy thâm ý trong Nghị viện.

Dĩ nhiên, hai cũng sẽ cãi .

Lần cãi gần đây nhất là vì Cố Viễn Trạch kiên quyết nâng cao chính sách nhân đạo cơ bản cho các thuộc địa của Liên bang, cho phép dân nộp đơn xin bảo đảm và tị nạn.

Uất Nguy Minh , sắc mặt lập tức chùng xuống.

"Lại là luật xá tội ?! Thân vương thật là quá độ lượng , đám đó năm xưa phản bội em, vu khống em, khi đó họ quan tâm đến sống c.h.ế.t của em ? Có cho em nửa phần thương xót nào !"

"Đám đó phá bỏ tượng đài của em, thậm chí còn cuồng hoan khi tin em c.h.ế.t. Bây giờ khi trời mưa cả em vẫn còn đau, họ dựa cái gì mà tha thứ, khôi phục cuộc sống bình thường?"

"…"

Cố Viễn Trạch lập tức đáp lời.

Anh quả thực là nạn nhân của sự hỗn loạn, vô trật tự, đầy rẫy vết thương của Liên bang con đường đến diệt vong, nhưng cũng nhiều bình thường chịu chung phận.

Điều Uất Nguy Minh dĩ nhiên hiểu, chỉ là hiểu.

Hắn vẫn cho rằng những năm đó đều đáng c.h.ế.t.

Cuối cùng hai đều thỏa hiệp.

Uất Nguy Minh nới lỏng việc xá tội cho một phần trẻ em và những dân thường xác minh là vô tội, và phát một khoản trợ cấp nhất định. những kẻ từng gây tội ác và bằng chứng, thì đều “thiện ý” “ đày” đến các hành tinh nông nghiệp, công nghiệp thiếu nhân lực, tiếp tục lao công khổ sai!

"Cố Viễn Trạch, đây là giới hạn của . Đừng hy vọng sẽ khoan dung như em!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-ngoai-truyen-17-lam-the-nao-de-an-ui-tinh-cach-hay-lam-minh-lam-may-cua-be-ha.html.]

Vài ngày khi chuyện xảy , thư ký hạm đội cũ của Cố Viễn Trạch, bây giờ là Bộ trưởng Y tế của thuộc địa Tân Nguyệt, cô Lâm Giai, đến Đế đô tham dự một cuộc họp.

Lâm Giai: "Bệ hạ sai! Bất kỳ ai yêu đều thể tha thứ cho bọn họ!"

Rõ ràng cô đang giúp cho Hoàng đế, nhưng Hoàng đế bùng nổ, ghen tuông đến mức Lâm Giai về thuộc địa hai tuần vẫn còn giận dỗi với Cố Viễn Trạch.

"Em em với cô chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường ? Vậy tại dám quang minh chính đại, tự xưng là ' yêu em’?"

"…"

Còn nhiều chuyện khác nữa.

Tháng xảy một vụ ám sát của quân phản loạn.

Sự việc xảy đột ngột, hiện trường hỗn loạn. Cố Viễn Trạch ngay lập tức lao đến đẩy Uất Nguy Minh ngã xuống đất. Và khi Uất Nguy Minh lấy tinh thần, cánh tay trái của Cố Viễn Trạch viên đạn sượt qua, bộ quân phục trắng tinh tươm nhuộm một màu đỏ chói mắt.

Vết thương đó thực chỉ là trầy da, nên Cố Viễn Trạch băng bó đơn giản vẫn xử lý hậu quả, an ủi , định tình hình như thường.

Tối đó về đến tẩm cung, liền thấy Uất Chi đang sụp đổ.

Đôi mắt xám ẩm ướt nóng bỏng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vết thương của , bằng một ánh mắt thành kính nhưng gần như tuyệt vọng.

"Cố Viễn Trạch, em cứu . Nhờ em."

"Em thật , thật sự."

" xin , để em thương. Rõ ràng sẽ để em thương nữa…"

"…"

Dĩ nhiên cũng nhiều chi tiết dễ thương hàng ngày.

Ví dụ như ngày lễ phong tước, rõ ràng hai đều mặc lễ phục nặng nề trang trọng, nhưng khi ai thấy, Uất Nguy Minh từ lấy một quả trái cây hình thù kỳ quái, như dâng bảo vật dâng lên mặt : "Đặc sản của Đế quốc, mùa quả ngắn nên hiếm, mau nếm thử !"

"…"

Cố Viễn Trạch luôn cảm thấy đáng tin, nhưng vẫn c.ắ.n một miếng vì nể mặt , ngờ thật sự ngon.

Hai cũng thường cùng "hẹn hò" ở thư viện, mỗi tìm một cuốn sách để , nhưng nhịn mà tò mò về cuốn sách của đối phương.

Tẩm cung cũng sắp xếp theo ý thích của Cố Viễn Trạch.

Họ thỉnh thoảng cũng sẽ như những cặp đôi bình thường nhất, quấn lấy trong chăn mà đùa nghịch. Uất Nguy Minh giả vờ là con quái vật chăn ăn thịt , Cố Viễn Trạch sẽ như một kẻ ngốc, nhưng nào cũng miễn cưỡng phối hợp.

(má =)))) trẻ trâu =)))) hóa truyện niên hắnạ)

thì cũng lớn hơn Uất Chi nửa năm.

Anh luôn cảm thấy nên nhường Uất Chi, và đôi khi Uất Nguy Minh cũng hiếm hoi thừa nhận sự tham lam của , thở dốc hết đến khác xác nhận sự chiếm hữu của với Cố Viễn Trạch.

Và Cố Viễn Trạch hành hạ đến mê man, cũng sẽ lấp lửng, dỗ dành mà một điều.

Một điều… mà khi tỉnh táo nhớ , cũng thừa nhận.

Bên ngoài tẩm cung là bãi biển riêng.

Họ cũng sẽ cùng nhặt vỏ sò, khi nhặt cho đến khi mặt trời lặn, bóng hai đan xen , cho đến khi thấy ánh đèn lấp lánh của máy bay tuần tra biển.

Buổi tối bầu trời đầy , họ trò chuyện về hoài bão, cùng thiết kế và hình dung tương lai của Đế quốc.

Có thể còn xa vời, nhưng đó nhất định sẽ là một thế giới mới định, trật tự và tràn đầy hy vọng, họ sẽ cố gắng xây dựng, nó dần dần thành hình.

Uất Nguy Minh còn dẫn Cố Viễn Trạch đến phòng vẽ tranh riêng của .

Tranh của thường dễ dàng cho khác xem, vì những màu sắc nồng đậm chảy tràn tranh giống với sự điên cuồng biểu hiện ngoài. Hắn kéo qua từng bức, dừng một bức quá nồng đậm.

Đó là một bầu trời đầy tĩnh lặng. Tinh vân và khói s.ú.n.g tô vẽ, các đường nét mờ nhòa đan xen, như tan chảy tấm vải. Đó là một kỳ quan mà nếu tận mắt chứng kiến thì sẽ thể .

Cố Viễn Trạch bức tranh đó, mặt là sự tập trung thuần túy.

Anh nhớ bầu trời đầy đó.

Đó là bầu trời đầy cuộc chiến Pháo đài Thiên Khung thứ nhất. Rất nhiều năm , họ từng cùng ngước nó.

--

Vậy, rốt cuộc Uất Chi hôm nay ?

Họ ôm lâu, lâu.

Cố Viễn Trạch nhẹ nhàng vỗ lưng , khẽ luồn tay mái tóc bạch kim của , cho đến khi dần dần thả lỏng.

"Chỉ huy, em còn bận tâm việc từng… đối xử với em như thế ?"

Cố Viễn Trạch im lặng một lúc.

Từ nhỏ lớn lên trong một trại trẻ mồ côi của nhà thờ, cuốn kinh thánh chứa đầy những lời dạy về lòng , sự vị tha và thuần khiết. Mặc dù bao giờ là một sùng đạo, nhưng dù cũng nhiều năm…

Mặc dù thực tha thứ cho Uất Chi từ lâu .

cũng khó để ngược những giáo d.ụ.c nhận từ nhỏ, mà câu bận tâm. Dù thì nếu Uất Chi là Hoàng đế, hành vi của ở Đế quốc… cũng là phạm pháp, .

"Vậy nếu như khi xảy cuộc phản loạn, đưa em đến Bắc vực, mà ích kỷ kéo em cùng chiến trường với để cùng chìm đắm."

Uất Nguy Minh cúi mắt, đưa một tay của lên rôi dùng môi hôn lòng bàn tay, đặt nó lên mặt : "Nếu chúng c.h.ế.t cùng , em hận ."

"Và, nếu đưa em đến Bắc vực, cũng là do rằng em lương thiện, nhất định sẽ về…"

Trái tim đau nhói, thể nên lời. Hắn cúi mắt như một đứa trẻ sai, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Viễn Trạch chịu buông, nhưng cũng dám hôn nữa.

"…"

Cố Viễn Trạch hiểu.

"Uất Chi, là do chính em nguyện ý về bên cạnh ."

Uất Nguy Minh sững sờ. Ngước đôi mắt xám lên một cách thể tin , đối diện với đôi mắt đen dịu dàng và thẳng thắn của Cố Viễn Trạch.

"Em cũng , bao giờ tính toán với em."

nhiều chi tiết… Đêm khi chia tay, sự đòi hỏi của Uất Chi gần như điên cuồng, còn là sự an ủi dịu dàng, mà là d.ụ.c vọng mất kiểm soát gần như đốt cháy tất cả.

Lúc đó Cố Viễn Trạch trong cơn mê man nghĩ, rốt cuộc xảy chuyện gì, khiến tuyệt vọng đến , như thể … để tất cả tình yêu của một đời trong đêm đó.

"Vậy nên Uất Chi, đừng sợ."

"…"

"Em bao giờ nghĩ như thế về . Hơn nữa, dù cho thứ đều là tính toán, cũng cả."

Một cảm xúc nóng bỏng, gần như sụp đổ, kịp che giấu hiện lên trong mắt Uất Nguy Minh. Hắn lặng lẽ vùi đầu tựa vai Cố Viễn Trạch.

"Uất Chi, em ở , là vì cũng ở bên cạnh ."

Ánh mắt Cố Viễn Trạch dịu dàng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng .

"Em bất an. thể chờ em một chút , sẽ một ngày, em sẽ đáp một lời hứa tương xứng."

"…"

"Ừm."

Gió đêm thì thầm, ánh trăng chìm sâu, mái tóc bạch kim rơi những ngón tay đan .

"Chúng còn một con đường dài . Uất Chi, em sẽ cố gắng để đợi quá lâu, cũng sẽ để một nữa."

Uất Nguy Minh khẽ nhắm mắt .

Dường như thấy tất cả, nhưng cũng dường như cần thêm gì nữa, chỉ tĩnh lặng ôm . Cứ như thể sẽ ôm mãi mãi từ đêm tối dài vô tận, cho đến bình minh khi mặt trời mọc.

 

 

 

 

Loading...