Chữa Lành Vị Thần Của Tôi - Chương Ngoại truyện 19: Làm thế nào để chỉ huy thích mình?(2)

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:14:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Bệ hạ chơi trò "dây chuyền" vài ngày, vì quá đáng nên cuối cùng Chỉ huy đuổi khỏi tẩm cung.

Bị đuổi khỏi chính tẩm cung của vẻ vô lý. hai giận , Chỉ huy tức đến phát điên bỏ , trực tiếp chiến sự leo thang. Sau khi hai hòa giải, từ đó một thỏa thuận là mâu thuẫn gì, cũng tuyệt đối bỏ .

Cùng lắm… Hắn sẽ lăn sang căn nhà hai tầng mới .

(Trong tiếng Trung, từ 滚 nghĩa là lăn, cuộn, cút cùng một từ, hehe mn tự hiểu hong)

Ví dụ như hôm nay.

Uất Nguy Minh bình thản căn nhà nhỏ vườn hoa, cứ như đuổi khỏi nhà, mà là đến đây nghỉ dưỡng, dù cũng đeo bám nhiều ngày như , ngày ngày thử thách giới hạn của , đuổi ngoài cũng là điều hợp lý.

Thỉnh thoảng ở căn nhà nhỏ một đêm cũng tồi.

thì đây cũng là gian thuộc về Cố Viễn Trạch, khắp nơi đều là những khía cạnh thú vị khác của . Ví dụ như giá sách chất đầy tài liệu, sổ tay, tài liệu chuyên ngành, nhưng vài cuốn "Sổ tay sinh thái sinh vật hệ ", "Hướng dẫn ngắm cá cảnh biển", "Cẩm nang nấu ăn rau củ hệ " lén lút kẹp

Lại còn nhiều vỏ sò, mô hình và đồ trang trí các loại sinh vật biển mà chỉ huy sưu tầm , tủ lạnh còn một đống nam châm hình rau củ.

Khi Uất Nguy Minh chằm chằm cái móc treo cửa hình con cá nóc phồng to đang xoay tròn cửa phòng ngủ, nhịn mà bật .

Chỉ huy thật sự thích các loài sinh vật đáng yêu…

Tối hôm đó, dùng sữa tắm của , mặc đồ ngủ của , lăn qua lăn giường . Tùy tiện xâm chiếm chút gian riêng tư còn sót của đó.

Rất vui vẻ, một chút cũng buồn vì đuổi khỏi tẩm cung!

Tâm trạng trở nên tồi tệ ngày hôm .

Sau ba tháng, tiểu thư Lâm Giai, Bộ trưởng Y tế của thuộc địa Tân Nguyệt đến Đế đô để họp!

Cô hoạt bát, chuyện vui vẻ, nụ rạng rỡ, xuất hiện trở thành tâm điểm của buổi tiệc . Tuy nhiên, tiểu thư Lâm Giai trong một phương diện thực sự chậm chạp.

Rõ ràng là Bùi Anh Càn, bạn cùng phòng đại học của Cố Viễn Trạch, gần như ngay đầu gặp mặt Hoàng đế tinh ý nhận mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thân vương. Và bộ Hạm đội Vân Chu hiện tại, cũng gần như là tất cả đều ngầm chấp nhận một sự thật.

Duy nhất chỉ cô Bộ trưởng "cách ly với thế giới" ở thuộc địa , ai thông báo cho cô !

tại buổi tiệc , cô với vẻ tự hào của ký ức, gần như câu hỏi nào cũng đáp: "Chỉ huy khi ở hạm đội … dĩ nhiên cũng siêu nổi tiếng! Thậm chí những tân binh tự nguyện nhập ngũ trong những năm đó, một nửa lý do nhập ngũ là vì 'ngưỡng mộ Chỉ huy Cố Viễn Trạch của Hạm đội Vân Chu'!"

"Còn kể những tinh mỗi năm xin điều động đến Hạm đội Vân Chu, đều là vì mà đến!"

Nụ mặt Uất Nguy Minh từ từ nhạt .

Động tác nâng tách lên cũng từ từ dừng , ánh mắt như một lớp sương mỏng phủ mặt hồ băng, khóe môi chỉ còn giữ một chút cong nhẹ lịch sự.

Lâm Giai vẫn nhận : "Ừm! , ngài chỉ huy lúc đó chính là vạn mến mộ!"

"Tiếc là trong đầu chỉ công việc, ngay cả ngày nghỉ cũng hẹn hò, chỉ ngủ một mạch cả ngày trong phòng nghỉ."

Bữa tiệc tổ chức trong vườn, ánh nắng chan hòa, bàn đầy rẫy những món ăn tinh tế, ngay cả gió cũng mang theo chút hương mơ.

Natalie và Luvix lặng lẽ trao đổi một ánh mắt đầy vẻ sợ thiên hạ loạn, Natalie bình thản đưa cho Lâm Giai một chiếc bánh dâu: " chỉ huy cũng một kiểu thích chứ?"

"Giai Nhân , cô việc với lâu như , chắc chắn !"

Lâm Giai ngẩn , nghiêng đầu.

"Kiểu ?" Cô nghiêm túc suy nghĩ, vắt óc suy nghĩ, lẩm bẩm: "Chỉ huy … ừm, chắc là thích kiểu điềm đạm, lý trí, quyết đoán, đáng tin cậy nhỉ? Giống như… Phó Hạm trưởng Táng Nhã?"

"…"

Ồ, vỡ lở .

Natalie và Luvix cùng đạt mục đích, cuối cùng cũng vui vẻ.

Hoàng đế thì lặng lẽ đầu , hàng mi rủ xuống tạo bóng trong ánh nắng, che sự d.a.o động cảm xúc.

Sau khi tiệc tan, Bệ hạ và Thân vương sóng vai khỏi vườn, im lặng suốt quãng đường.

Khi qua hành lang dài với hoa tử đằng rủ xuống, dáng cao lớn của Cố Viễn Trạch dừng , thôi: "Uất Chi…"

"Ừm?"

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tử đằng, chiếu lên đôi mắt xám của Uất Nguy Minh.

Hắn lặng lẽ hy vọng, Cố Viễn Trạch lúc thể phản bác lời Lâm Giai trong bữa tiệc, rằng thích kiểu điềm đạm lý trí, rằng thích kiểu phóng khoáng hơn, phức tạp hơn, rực rỡ và cực đoan hơn.

Hắn nghiêm túc chờ đợi.

Cố Viễn Trạch trông vẻ như thực sự gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-ngoai-truyen-19-lam-the-nao-de-chi-huy-thich-minh2.html.]

đôi mắt đen đó vẫn ôn hòa như khi, cuối cùng chẳng gì, chỉ : "Không gì, thôi."

"…"

"…"

Được, hiểu .

Thật sự thích kiểu như , ?

Cố Viễn Trạch ban đầu giải thích, nhận sự im lặng và ánh mắt thu của Uất Nguy Minh trong bữa tiệc.

Chỉ là giải thích thế nào, để nó quá cố ý.

Hơn nữa một khi , thể tưởng tượng tính cách của Uất Chi, nhất định sẽ nước lấn tới, thừa thế truy hỏi.

Không chỉ sẽ hỏi mãi, mà còn hỏi giường, hỏi ngừng.

Sẽ giống như nhiều đây, hôn , ngậm rượu vang rót miệng , cho đến khi say và mất sức phản kháng. Sẽ từng chút một dụ dỗ, hỏi từ màu tóc thích, hỏi đến vóc dáng, hỏi đến màu mắt…

Và nếu câu trả lời ý, nếu là tóc bạch kim và mắt xám, tuyệt đối sẽ phát điên.

Sẽ phát điên với đủ ý tưởng kỳ quái, phát điên cho đến khi câu trả lời lòng thì thôi.

…Sự hoang dâm vô độ của Hoàng tộc Đế quốc, thời gian Cố Viễn Trạch cảm nhận sâu sắc.

chỉ thể dứt khoát .

cũng giải thích rõ với Uất Chi về chuyện Táng Nhã kết hôn . Hơn nữa, với tần suất hoang đường của và Uất Chi hiện tại, việc thích kiểu nào còn quan trọng ?

Cứ nghĩ, Uất Chi hẳn là quá bận tâm…

từ ngày đó trở , một chuyện bỗng trở nên khác lạ.

Tối hôm đó, Uất Chi còn như khi xông phòng tắm của , lấy cớ "giúp gội đầu" đường hoàng ngâm trong bồn tắm, sờ soạng. Thậm chí khi khỏi phòng tắm, cũng chỉ yên lặng đầu giường sách.

Ngay cả trang phục cũng tùy tiện, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, tay áo xắn lên.

Thậm chí còn đeo một chiếc kính gọng đen kiểu học giả, vẻ mặt nghiêm túc.

Ngay cả khi Cố Viễn Trạch lên giường, cũng lập tức tham lam sáp , những cái vuốt ve kìm , nụ hôn chúc ngủ ngon đầy d.ụ.c vọng. Mà vẫn tiếp tục sách, thậm chí thực sự hơn một tiếng.

Đọc xong, gập sách , tháo kính, tiến gần

Cũng chỉ dịu dàng hôn lên má : "Ngủ ngon."

Rồi , cứ thế chui chăn, ngủ.

Cố Viễn Trạch: "…"

Thật sự ngủ ?

Anh chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say tuyệt đó lâu, mái tóc bạch kim buông lỏng, thở đều đặn và nhẹ nhàng, như thể thực sự ngủ. Anh thử chạm một chút, nhưng sợ lừa.

"…"

Hay là, đang giận dỗi? Đang mẩy với ?

Thôi .

Anh thở dài trong lòng, từ từ xuống.

Chắc chỉ vài ngày nữa là sẽ trở bình thường thôi, sáng mai sẽ trở .

Nếu thì ? Chẳng lẽ thật sự nghĩ đang cố gắng bắt chước kiểu đó ?

"…"

với tính cách của Uất Chi, thể thực sự thành công bắt chước vẻ ngoài điềm đạm lý trí?

Phần lớn là sáng mai tỉnh dậy, sẽ trở về như cũ. Mắt còn mơ màng, sẽ cọ từ trong lòng , tham lam đòi một nụ hôn chào buổi sáng.

 

 

 

 

 

Loading...