cuối cùng cũng tỉnh .
Vẫn còn mê man, nhớ gì cả. Có tiếng thở dốc cọ tai, những sợi tóc lạnh lẽo cọ da thịt gây ngứa ngáy, những nụ hôn vụn vặt rơi bả vai.
Không thể cử động.
Không thấy, nên lời. Anh bối rối, bời vì bất cứ điều gì.
Rất nhanh đó, cơ thể sự vuốt ve, thở ngày càng gấp gáp. Cảm giác cọ xát khiến thấy xa lạ, tưởng như khó chịu nhưng . Một ý thức tiềm ẩn mách bảo rằng, việc đối xử như dường như là đúng. lời giải thích rõ ràng, để rốt cuộc là đúng ở chỗ nào.
Bụng co thắt, nhưng tứ chi tàn phế lời, cổ họng cũng phát âm thanh.
Anh chỉ thể gần như nghẹt thở mặc cho đối phương ôm chặt lấy và những gì , chịu đựng sự khó chịu vô tận, giây phút thể chịu đựng nữa, ngay lập tức đạt đến cao trào thể tưởng tượng nổi.
Lúc đó, cả một cơ thể nóng bỏng ôm chặt lòng.
"Đã sưng mấy ngày , lúc đó… chắc là đau."
"Không , chỉ huy."
"Tuy cũng thích con đ.á.n.h trận, ăn bánh bao thịt, ánh mắt sáng rỡ của , nhưng chỉ huy hủy hoại cũng thích."
"Bởi vì với chỉ huy hủy hoại … thể nhiều, nhiều chuyện . Dù hỏng , cũng thể khiến tận hưởng sự vui sướng tột cùng mỗi ngày, hạnh phúc đến mức sụp đổ mà ."
Thật nhiều lời, Cố Viễn Trạch trong cơn mê man, não bộ trống rỗng. Hoàn hiểu những lời nghĩa là gì.
Thứ duy nhất thể nhận , là khi đối phương lẩm bẩm bên tai, đầu mũi cọ xát một cách mật.
Mặc dù cũng hiểu nghĩa là gì, nhưng ít nhất trao cho sự sung sướng tột cùng, Cố Viễn Trạch trong cơn mơ màng cho rằng đối phương ác ý.
--
Cố Viễn Trạch một chiếc giường mới.
Dưới là chăn lụa, là chiếc chăn mềm mại, ánh nắng chiếu lên ấm áp. Xung quanh là hương hoa thoang thoảng, thỉnh thoảng thể thấy tiếng chim hải âu kêu và tiếng sóng biển.
Hầu hết thời gian trong ngày đều trải qua trong giấc ngủ dài.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy, vì những điều , cảm nhận một chút… an ủi.
…
Cánh tay ấm áp kề bên tai , với rằng việc rời vài ngày. Trước khi ôm nhiều lời.
Cố Viễn Trạch thậm chí thể hiểu "rời " là gì.
Chỉ những ngày đó, khi thỉnh thoảng tỉnh táo, kim tiêm truyền vẫn tiếp tục truyền các loại dịch, nhưng cái ôm ấm áp lâu xuất hiện.
Cơ thể hầu hết thời gian vẫn mệt mỏi rã rời.
trong những lúc cực kỳ hiếm hoi, cũng xuất hiện một loại xao động thể rõ, như nếm trải hương vị và thêm nữa.
Sự xao động đó khiến thở gấp, một khao khát tiềm ẩn… những ngón tay ấm áp vuốt ve. đó ở bên cạnh, vì cũng cứ thế trong sự nhẫn nhịn và khao khát nông cạn, hết đến khác chìm màn đêm đen kịt.
Rồi một ngày nọ, những hình ảnh đỏ gỉ sét ồ ạt tràn trong đầu.
Vô hình ảnh vỡ vụn quấn lấy . Rất nhiều thứ nửa hiểu nửa lóe lên… vệ tinh, pháo đài, hạm đội, cánh đồng lúa mì xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-ngoai-truyen-34-co-vien-trach.html.]
[Pháo đài Thiên Khung tử thủ, đó là tuyến phòng thủ cuối cùng của Liên bang!]
[Học trưởng học trưởng, cây cúc gai và lúa mì của chúng đều thể thu hoạch ~]
[Mất tay cũng , ít nhất chúng bảo vệ nhiều như . Thôi đừng nữa, giờ công nghệ sinh học phát triển lắm, .]
[Đau quá, đau quá… Có ai g.i.ế.c .]
[Muốn sớm về hưu quá, tìm một viện nghiên cứu nào đó dưỡng già, cuối tuần thư viện uống cà phê sách.]
[Một kế hoạch tác chiến tồi tệ như mà thắng . Thôi, sự , cố gắng hết sức .]
[Kẻ phản bội! Tên hèn nhát, tội nhân của Liên bang, ch.ó săn của Đế quốc!]
Ù tai dữ dội xuyên qua não, vô hạt nhiễu, trong tiếng điện vỡ vụn, một đống hình ảnh và lời đầu cuối ngừng lặp , dường như thể ghép thành một ý nghĩa nào đó, nhưng cuối cùng thể nắm bắt .
Tim như một bàn tay lớn bóp chặt, đau đớn thể chịu đựng. Khoảnh khắc gần như rơi xuống địa ngục vô định, một vòng tay quen thuộc ôm chặt lấy .
"Cố Viễn Trạch, Cố Viễn Trạch, thở ."
"..."
Sự vỗ về quen thuộc xoa dịu lâu, cuối cùng cũng khiến thần kinh điên loạn của dần dần bình tĩnh .
Lúc đó mới nhận hình như trời mưa xong, xung quanh ẩm ướt, mang theo khí trong lành đặc trưng cơn mưa.
Có một khoảnh khắc, Cố Viễn Trạch một nữa từ một góc thứ ba nào đó thấy căn nhà hoa thủy tinh mờ ảo màn mưa, ai đó khác ôm chặt, cả hai đều khuôn mặt mờ nhạt.
Nụ hôn nóng bỏng rơi má, khóe môi.
"Cố Viễn Trạch, yêu ."
Một trái tim từ từ tê dại, đó đập trở .
Cố Viễn Trạch… đang gọi ? Đây là như thế nào, cố gắng nhiều nhưng vẫn thể nhớ .
Chỉ vài mảnh vỡ rời rạc, một thanh niên tóc đen, hiền lành và lười biếng, thường thở dài : "Chỉ huy hai mấy tuổi mà vẫn phong tình, chỉ ăn".
thật , hình như cũng là… thực sự hiểu những tình cảm ngưỡng mộ và sự thể hiện rõ rang của khác.
Chỉ là vẫn còn đang đ.á.n.h trận, thứ đều vô thường như .
Biết bao mất con, vợ mất chồng… Còn là một quân nhân, bất do kỷ.
Anh cũng sợ khác đau lòng.
Vì , ít nhất đợi đến khi chiến tranh kết thúc mới chuyện yêu đương, mới sống cuộc đời của .
thỉnh thoảng Chỉ huy vẫn thể tránh những nụ hôn bất ngờ của các cô gái tặng hoa nhiệt tình, là hùng chiến tranh, thường xuyên vô duyên vô cớ gặp chuyện , má in dấu son môi, bất lực mỉm chụp ảnh.
Vì , ý nghĩa của cảm giác nóng bỏng mặt.
Là thiện ý… và sự yêu thích.
Bây giờ thể cử động, thể thấy, đầu óc mê man, nhưng ít nhất vuốt ve , ôm , hôn , luôn yêu .
Bàn tay ấm áp kéo , để rơi sự lạnh lẽo và bóng tối vĩnh cửu.