Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-03-19 04:59:40
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có một cảm xúc gì đó thể giải thích dâng trào trong tim cô.

 

Ba năm … Hình như cô còn đang ở Hải Thành, mà lúc đó cũng chuẩn nghiệp. Trời nam đất bắc, cũng khi nào mới gặp .

 

Hóa từ lúc đó, nghĩ tới tương lai của cô và .

 

Ngay cả khi cô xuất hiện, ngay cả khi tất cả những thứ khả năng sẽ trở thành vô nghĩa cả đời.

 

 

Từ tối hôm qua, lúc tìm thấy , nhà họ Hoắc như phát điên.

 

Bầu khí trong phòng bệnh ở tầng 33 của bệnh viện Kiều Tinh cực kỳ căng thẳng, giường, chăn vứt thành đống chồng chất, bộ quần áo cho bệnh nhân cũng Hoắc Cận Hành ném giường, Hành Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục đều còn để đầu giường.

 

Ông nội Hoắc lạnh lùng sô pha, mấy vệ sĩ xung quanh. Có báo cáo.

 

“Chúng điều tra , 6 giờ rưỡi chiều tối ngày hôm qua, nhị thiếu gia nhân lúc vệ sĩ ca trốn ngoài, dắt theo bất kì vệ sĩ nào. Lúc mặc một một chiếc áo trắng, quần jean màu xanh, lúc cũng chỉ đem theo điện thoại và bóp tiền.”

 

“Sau khi khỏi cổng lớn bệnh viện, về phía Tây, lúc tới ngã tư đường Đông Lâm và Lâm An thì biến mất. Hai cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho cô Hạ Thụ và ba cô , bây giờ tắt nguồn điện thoại.”

 

“Người của chúng qua nhà họ Hạ hỏi thăm, ông Hạ bảo sáng nay đúng là nhị thiếu gọi cho bọn họ, cũng thừa nhận là đang ở cùng cô Hạ, nhưng . Bây giờ chúng đang điều tra xem nhị thiếu và cô Hạ khỏi thành phố .”

 

Khuôn mặt lạnh lùng khi xong, lời nào, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.

 

Hai vợ chồng Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân ở bên cạnh ông nội Hoắc. Cận Ân cẩn thận quan sát sắc mặt ông cụ: “Đứa nhỏ Tiểu Hành thật là, còn thương mà chạy lung tung như , đúng là để cho khác bớt lo lắng mà.”

 

Bà mỉm hòa giải: “Ba , ba đừng nóng vội, con đoán là thằng bé buồn chán, mấy ngày nay đều khác giám sát, nên chạy ngoài chơi một chút. Nó luôn hiểu chuyện mà, sẽ bậy .”

 

“Đáng lẽ ba nên đồng ý để nó cuộc điện thoại !” Ông nội Hoắc trầm giọng: “Lại càng nên đồng ý cho nó ngoài gặp con bé . Nó hiểu chuyện? Nếu nó hiểu chuyện sẽ lẻn trốn khỏi phòng, con coi chuyện gần đây nhất nó gây !”

 

Lúc ông nội Hoắc mới tới Đế Đô, cho ít vệ sĩ trông coi, cũng cho đứa con gái nhà họ Hạ tới gặp.

 

Ông cụ chuyện thể trách Hạ Thụ, nhưng dù Hoắc Cận Hành cũng là vì cô nên mới thương, ông cụ gì nên chỉ đành giận chó đánh mèo.

 

Mấy ngày nay Hoắc Cận Hành cũng ngoan ngoãn hơn, vì gặp con bé mà nháo loạn cầu xin ông, ông cụ cản , chỉ đành đồng ý, nhưng yêu cầu mang theo cả vệ sĩ, và ngoài quá lâu.

 

Ai mà ngờ trực tiếp bỏ vệ sĩ, coi như một trò đùa như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-217.html.]

Cận Ân và Hoắc Chấn Xuyên dám thêm lời nào, chỉ thể lo lắng, sốt ruột thở dài.

 

Lúc Hoắc Cận Diễm khoan thai ,

 

“Ông nội, ba, đều ở đây ạ.” Anh mặc một bộ đồ đen, đôi tay đút ở trong túi, bộ dáng thư thả nhàn nhã, tùy tiện ném một trái cherry miệng, “Đã tìm Tiểu Hành ?”

 

“Con còn !” Ông nội Hoắc trừng mắt , “Thường ngày đều là con quản thúc nó, chiều hư nó, để bây giờ nó gì thì , nghĩ gì thì nghĩ.”

 

Hoắc Cận Diễm mỉm , “Ông nội, ông đừng . Người thể quản thúc nó, chỉ mỗi ông thôi . Hơn nữa, nó là một sống sờ sờ như thế, chân cũng gắn nó, con cũng thể lấy dây xích trói nó .”

 

Ông cụ Hoắc tức giận hừ một tiếng.

 

Cận Ân vỗ vỗ Hoắc Cận Diễm một chút,”Con bớt cãi !”

 

Hoắc Cận Diễm che miệng khẽ .

 

Đồng hồ báo thức điện thoại vang lên, Hoắc Cận Diễm thời gian, dậy chào tạm biệt.

 

“Phải ông nội, con bảo AK điều tra bên ngoài thành phố, chờ chút nữa sẽ qua đây báo cáo với ông!”

 

Ông cụ Hoắc phẩy phẩy tay: “Con mau !”

 

Hoắc Cận Diễm hiệu cho Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân, đó ngoài.

 

Lúc xuống lầu, đúng lúc đụng AK đang mang tài liệu tới.

 

AK : “Đại thiếu gia, theo như phân phó, điều tra….tối hôm qua nhị thiếu đưa cô Hạ tới Thanh Thành, xem….”

 

“Đưa lên .” Hoắc Cận Diễn tiện tay lật vài cái, đó đưa cho : “Để trong bụng, coi như gì.”

 

AK do dự, “Đại thiếu gia, gạt ông nội Hoắc như … Có ? Lỡ như đến cuối….”

 

“Nếu thì ? Để hai bọn họ cãi ?” Hoắc Cận Diễm liếc một cái: “Một thì lớn tuổi như , một thì thương khỏi, thử cược xem cuối cùng ai sẽ thắng?”

 

AK chút hổ, cúi đầu khẽ ho.

 

 

“Để cho nó chút thời gian an tĩnh suy nghĩ .” Khẽ thở dài, Hoắc Cận Diễm bầu trời bên ngoài, “Nó cũng lớn , đang gì.”

Loading...