Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-03-21 02:58:08
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

và định ngoài, Từ Linh bất lực: “Được , em thể ! Quay đây và xem chuyện gì.”

 

“Vâng .” Cô gái tinh nghịch lè lưỡi đặt xấp giấy kiểm tra lên bàn: “Em thành tất cả các bài kiểm tra mà cô yêu cầu em chấm ngày hôm qua, em đặt chúng ở đây nhé.”

 

“Để cô xem.”

 

Nhận thấy ai bóng bên cạnh , cô gái vô tình ngẩng đầu liếc họ. 

 

Rồi cúi đầu xuống.

 

Dường như nhận điều gì đó, cô ngẩng đầu lên và liếc họ nữa. 

 

……. Rồi một cái.

 

“…”

 

Cảm nhận ánh mắt của cô , Hạ Thụ mất tự nhiên. Hoắc Cận Hành cũng chú ý tới, im lặng mặt Hạ Thụ. 

 

“Em quên hai ?”

 

Từ Linh ngẩng đầu lên khỏi tập bài thi, thì thấy cô đang chằm chằm về phía Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành, vội vàng giơ tờ giấy lên, che mắt cô .

 

Cô gái lấy tinh thần: “Dạ… Dạ?”

 

“Em cái gì!” Từ Linh trách cứ: “Đây là đàn chị khóa của em, gọi là đàn chị, cứ chằm chằm như thật lễ phép.”

 

“Vâng!” Đôi mắt của cô sáng lên, vui vẻ cúi đầu chín mươi độ: “Đàn chị, em là Quan Hiểu Lộ, lớp trưởng lớp văn một! Rất hân hạnh gặp chị!”

 

quá nhiệt tình, đó là sự ngây thơ tô điểm, Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ cũng thiện gật đầu: “Xin chào em.” 

 

Từ Linh tiết dạy đầu tiên buổi sáng, vì thể ở quá lâu.

 

Hoắc Cận Hành : “Cô giáo Từ, bọn em dạo một vòng trong khuôn viên trường , đợi cô tan lớp.”

 

Khi hai ngoài, Quan Hiểu Lộ nhịn , sán gần Từ Linh, đôi mắt sáng ngời: “Cô Từ, chuyện gì ? Bọn họ là ai? Họ thật sự là học sinh cũ của cô ? Lớp nào? Bọn họ là một đôi ?”

 

“Không với em , đó là đàn chị của em.” Từ Linh ngẩng đầu lên: “Những gì mà em quan tâm, liên quan gì đến em cả.”

 

“Họ tên là gì thế ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-234.html.]

“Sao em hỏi nhiều ?” 

 

“Tên gì nhỉ… Hoắc Cận Hành, Hạ Thụ?”

 

Nghe câu , cuối cùng Từ Linh cũng chịu liếc cô một cái: “Sao em ?”

 

“Ôi!” Quan Hiểu Lộ bỗng vỗ đùi, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: “Là thật ạ? Thật sự là hai bọn họ ? Em chỉ thấy bọn họ giống thôi, nhưng dám nhận. Họ thực sự nghiệp trường Nhất Trung Thanh Thành , thật sự là học sinh của cô Từ ? Trời ơi, thật là một tin bùng nổ! em thấy quan hệ của hai họ , giống như những gì mạng . Hơn nữa trông họ hơn gấp vạn những bức ảnh chụp lén mạng!”

 

Từ Linh: “… Hả?”

 

“Cô Từ, cô ? Một thời gian , bọn họ thường xuyên xuất hiện hotsearch!” Cô lấy điện thoại , mở Weibo và tìm kiếm, cho Từ Linh xem: “Cô , ! Có nhiều mạng! cô Từ, cô với em , xảy chuyện gì ạ? Hoắc Cận Hành gia đình cô nhận nuôi? Họ là một cặp thời cấp ba ? Còn Diane, em nhớ cô rằng Diane cũng là đàn chị của bọn em, Diane và Hoắc Cận Hành, chuyện gì đang xảy ?”

 

“…” Từ Linh cảm thấy đau đầu.

 

“Sao em nhiều chuyện như ?” 

 

Chuông báo chuẩn vang lên. Từ Linh giận dữ liếc , bắt đầu kiểm tra giáo án. Tầm mắt cô rơi chiếc điện thoại.

 

“Này chờ ! Không với em rằng ở trường học sử dụng điện thoại ? Lại đây đưa nó cho cô, khéo là cô vẫn tịch thu cái điện thoại nào trong tuần .”

 

Quan Hiểu Lộ lúng túng, giả vờ xung quanh, cô gãi đầu : “Ôi, hôm nay gió to quá, rõ gì cả, mắt cũng mờ…”

 

mò mẫm tới cửa phòng việc.

 

“Em đây cho cô!”

 

“Lớp học sắp bắt đầu , cô Từ, em đây, gặp ạ!”

 

Quan Hiểu Lộ vội vàng vài câu, vắt chân chạy.

 

Từ Linh về phía cô rời , lắc đầu.

 

đó vẫn là một đứa trẻ.

 

Tầm mắt cô rơi một chồng ảnh nghiệp vẫn cất .

 

Trên đời ai mãi mãi mười sáu tuổi, nhưng ai cũng sẽ tuổi mười sáu.

 

Tuổi mười sáu mặc sức trôi .

 

Những năm tháng hồn nhiên, trong sáng và đáng quý nhất.

Loading...