Đối với việc , Cố Vũ Thuần chỉ trả một cái liếc mắt khinh thường.
Điều khiến thể ngờ tới là, nửa giờ weibo chính thức của Công ty giải trí Tần thị đăng bài đáp : “Được. Từ hôm nay tên của là “Dã”. [mỉm ] ]
Cư dân mạng điên .
[ Ha ha ha, sắp c.h.ế.t , weibo chính thức đấy! Vậy đây là trục xuất khỏi nhà ha ha! ]
[ Dã, ngạc nhiên , bất ngờ , kích động ? Mau giữ chữ Tần của ha ha ha! ]
[ Nguyện vọng của thực hiện, nhà họ Tần cần nữa, Cố Vũ Thuần cũng bảo biến , chúc mừng @ [Tần Dã] V ha ha ha! ]
@ [Tần Dã] V: [ … ]
mà nháo thì nháo, một hôm, weibo của Cố Vũ Thuần xuất hiện một bình luận mới: [ A Thuần, em nhớ chị với chị Hạ Thụ là bạn đúng ? Chị gần đây chị Hạ Thụ gì ? ]
Một viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, thêm nhiều bắt đầu tò mò.
[ đúng đúng! Lâu thấy Hạ Thụ và Hoắc nhị thiếu nữa nha! ]
[ A a a vẫn còn nhớ đến CP Hoành Thụ! CP Hoành Thụ tiến lên! ]
[ đấy, gần đây Hạ Thụ đang gì ! Cầu trả lời! ]
[ A Thuần A Thuần! Cầu trả lời! ]
Cố Vũ Thuần bận trăm công ngàn việc, khi trông thấy thì đáp : [ Cảm ơn sự quan tâm của [hôn hôn]! Lâu cũng gặp Tiểu Mộc ~ mà nghĩ là… Khả năng cao là cô ai trói ở nhà chuẩn thi đại học đấy! [hì hì] ]
Cư dân mạng: [ Ờm… Từ “trói” dường như mờ ám. ]
–
là gần đây Hạ Thụ đang chuẩn thi đại học.
Bây giờ là tháng 3 , còn cách kỳ thi đại học đầy ba tháng nữa, thể là chân chính tiến giai đoạn ác liệt.
Hạ Thụ bỏ rơi kiến thức cấp ba nhiều năm như , học nữa thật sự trắc trở. Cũng may lúc cô nắm chắc nền, cộng thêm lớp bổ túc cường độ cao, nhanh chóng lấy phong độ.
…Chỉ Toán học quá .
Trong căn hộ, căn phòng an tĩnh.
Trên bàn ăn rải rác nhiều đề thi, sách vở, giấy nháp các loại. Ngọn đèn rọi xuống vầng sáng vàng rực.
Hạ Thụ ở một góc của bàn ăn, đan hai tay nghiêm như một học sinh tiểu học, hề chớp mà mặt , mắt hạnh sáng như , vài phần hồi hộp.
“Lại sai .” Chỉ qua vài giây, Hoắc Cận Hành lặng lẽ buông bản nháp xuống, ánh mắt thả lỏng.
Hạ Thụ xuống than vãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-299.html.]
“Ai… u…” Cô gối lên cánh tay, xoay bút lẩm bẩẩm: “A Hành, ba .”
“ thế, ba .” Hoắc Cận Hành cũng bất đắc dĩ, dáng vẻ của cô nhịn , dùng bút trong tay gõ một cái lên đầu cô: “Quá tam ba bận, một cuối cùng, sai nữa.”
“Em học mà.” Hạ Thụ buồn buồn, chợt nảy ý gì, phấn khởi rộ lên, ngọt ngào tựa như lấy lòng: “A Hành, em học bài hình nữa ? Dù thì bài cũng chỉ 6 điểm thôi mà! Em bù nhiều hơn từ các bài khác chẳng hơn ? Được , ?”
“Không .” Hoắc Cận Hành mắt của cô, giọng kiên quyết.
Hạ Thụ đơ , khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống: “Vì ?”
“Trước đây thể đúng hết, bây giờ nữa ?” Anh cho thương lượng, đầu ngón tay thon dài ấn tờ giấy xuống mặt bàn: “Không là .”
Anh trình độ của cô. Hồi nhỏ cô học Toán , mấy năm ở bên dạy bù, ít cũng thể đến mức trung bình khá.
Cường độ của lớp bổ túc quá cao, đủ loại đề hình khó dễ, cô ăn tiêu.
Anh giúp cô chọn những phần chắc chắn cô thể học , tối đa hóa điểm đạt .
Hạ Thụ cực kỳ phiền muộn, buồn bã : “Đâu giống chứ, lớp 12 là thời kỳ chỉ IQ cao nhất trong đời của một , nhiều năm như , ai mà nhớ …”
Hoắc Cận Hành chỉ ung dung cô.
Hạ Thụ mím môi, giọng nhỏ dần: “…Trừ !”
Anh tiếng, gõ nhẹ đầu ngón tay lên giấy: “Anh một , em chú ý , sai nữa phạt.”
Mặc dù trông tình nguyện, Hạ Thụ vẫn uể oải dậy.
“Em xem.” Bút đỏ vẽ một đường dài giấy: “Vừa nãy , hàm bằng X…”
Thanh âm trầm thấp từ tính vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn truyền từ môi , tựa như ngọn gió xuân ấm áp khoan khoái. Hạ Thụ vô ý ngước mắt lên, ánh mắt của cô lướt qua môi và yết hầu của , tâm tư phút chốc bay lên mây.
Hoắc Cận Hành ưa .
Hạ Thụ cũng vẫn luôn ưa , ngũ quan đoan chính, mang vẻ cao quý lạnh lùng.
Môi đàn ông hồng nhạt, ánh sáng chiếu , khiến Hạ Thụ nhớ đến quả đào ướp lạnh.
“…Vậy nên, nếu Y bằng một phần ba mươi bảy thì X…”
Trong phòng ăn, ánh đèn vàng ấm áp.
Môi đàn ông bỗng nhiên một cái hôn lấp kín.
Tiếng của dừng .
Gương mặt của cô gái ở , rũ mắt, đôi mắt màu đang ở gần . Cô nhanh chóng chỗ , l.i.ế.m liếm môi, giống như thưởng thức hương vị.
“Ừm… Mặc dù vị đào nhưng đúng là lạnh!”
Hoắc Cận Hành khẽ mím môi, đó mặt lộ nụ nhạt, đóng bút máy, đập “cạch” lên mặt bàn: “Chẳng trách cứ mãi học , tâm tư đặt ở chỗ nào? Cả buổi nghĩ gì thế hả?”