Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Hạ Hùng Hải khẽ thở dài, giữ bả vai của con gái khuyên nhủ: “Tiểu Mộc , vấn đề bây giờ, ở chỗ thằng bé đồng ý , mà là kết quả giám định ADN biểu thị rõ ràng, thằng bé chính là con của nhà họ Hoặc. Bất luận dựa huyết thống là pháp luật, thằng bé cũng cần trở về. Chúng nuôi nó nhiều năm như , cũng ngờ sẽ ngày hôm nay, chúng phụ lòng nó.”
“ .” Cuối cùng Hạ Thụ cũng rơi nước mắt, đôi mắt đầy nước mắt: “ ?”
“…”
Trong phòng chỉ còn tiếng thở dài.
Giơ tay áo lên gắng sức lau nước mắt, lồng n.g.ự.c của Hạ Thụ càng ngày càng nghẹn ngào, đứt quãng: “Ba, ông nội, chúng thể cố gắng tranh giành một chút ạ? Cậu , tại nhất định yêu cầu chuyện chứ? Con chú dì tầng là ba ruột của , nhưng từ nhỏ vẫn luôn lớn lên ở nhà chúng , thể thử tranh giành một chút ạ? Có thể đừng bỏ ạ?”
“Tranh giành thế nào!” Hạ lão gia cau mày, nặng nề thở dài, chống gậy nện xuống sàn nhà hai cái: “Con nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên là gia đình thế nào ? Con gia đình bọn họ là thế nào ? Còn đến A Hành vốn là con trai của gia đình bọn họ, chúng chiếm lý lẽ. Nếu nó sinh trong gia đình bình thường thì chúng vẫn thể tranh giành một , còn nhà họ Hoắc ! Chúng tranh giành thế nào!”
Nước mắt của Hạ Thụ càng ngày càng nhiều, điên cuồng rơi xuống. Trong lòng cô sốt ruột, tức giận, nhưng thể gì.
Cô nên lời.
Nhà họ Hoắc… Sao cô thể nhà họ Hoắc?
Nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên, tập đoàn Quân Dục.
Điều đó chỉ thể tin tức, cho dù là ông nội của Thẩm Hoài Xuyên cũng kiêng dè tập đoàn Quân Dục Hoắc thị ba phần. Một cái dậm chân là thể rung chuyển ba phần lĩnh vực thương mại, cho dù là một công ty chi nhánh nhỏ nhoi, gia đình cô cũng thể hưởng mấy năm lợi nhuận khổng lồ từ nhà họ Hoắc.
Rõ ràng là vài ngày , bọn họ còn đang vui mừng vì quan hệ hợp tác với nhà họ Hoắc .
bây giờ, cô hy vọng liên quan chút nào đến bọn họ.
Âm thầm thở dài một , giọng điệu của Hạ lão gia dịu một chút: “Nhà họ Hoắc đồng ý với chúng , để A Hành về nhà, bọn họ sẽ chia cho chúng hai phần lợi nhuận trong hạng mục hợp tác. Đây cũng là một cách cùng lợi cho đôi bên, A Hành ở nhà họ Hoắc, mới tương lai hơn, Tiểu Mộc, bình thường A Hành khá lời cháu, cháu khuyên nhủ nó một chút, cứng nhắc giận dỗi như , chung quy cũng là cách.”
Hạ Thụ khó tin ngẩng đầu lên.
“Cháu đấy!” Cô từ chối nhanh, cũng cương quyết: “A Hành trở về, thì tại nhất định ép trở về? Cháu từng sẽ bỏ rơi , cháu khuyên nhủ! Tại cần , vì hai phần lợi nhuận bán ! Cũng thật là quá đáng!”
“Tiểu Mộc!” Hạ Hùng Hải quát mắng.
Từ nhỏ Hạ Thụ ăn lễ phép, bao giờ bất kính với lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-55.html.]
Chỉ hai , một là chống Hạ Mẫn Quân, một là .
Lần Hạ lão gia trách mắng, yên lặng nhắm hai mắt .
Hạ Thụ càng dữ dội hơn, nước mắt giống như là nước lũ vỡ đập, điên cuồng tràn ngoài, vạt áo đồng phục phía của cô ướt đẫm một mảng.
Cô thích lóc thảm hại mặt khác như , quan tâm gì nữa, đầu chạy phòng sách.
Hạ Hùng Hải gọi cô : “Tiểu…”
Hạ lão gia khoát tay: “Để nó .”
Sau khi lảo đảo chạy về phòng, Hạ Thụ ôm thỏ hồng nhỏ vùi trong gối, lớn tiếng .
Cô lâu. Từ tối qua đến tối nay, dường như ấm ức quá lâu nên trút hết bộ nỗi buồn ngoài.
Một hồi lâu, cuối cùng nước mắt dần dần ngừng .
Hạ Thụ lau nước mắt, đầu choáng váng, đợi khi nỗi buồn xoa dịu mới khỏi cửa.
Cô tới cửa của Tống Hành.
Cửa phòng của Tống Hành đóng chặt, trong khe cửa ánh sáng, cô gõ cửa ba đều bất cứ phản hồi gì.
cô ở bên trong.
Hạ Thụ nhẹ nhàng đẩy cửa .
Trong phòng mở đèn, tối đen một mảng, khi cô đẩy cửa , ánh đèn trong hành lang khẽ chiếu .
Dưới ánh sáng yếu ớt, Hạ Thụ một cái thấy thiếu niên của cô. Anh cô đơn trong góc phòng, ôm đầu gối cuộn tròn , vùi mặt đầu gối.
Hạ Thụ mở đèn pin của điện thoại lên, nhẹ nhàng xuống bên cạnh : “A Hành.”
Một lúc lâu , Tống Hành mới từ từ ngẩng đầu lên.