Cuối tháng ba, tiết xuân se lạnh của thị trấn nhỏ dần biến mất, chỉ còn phảng phất chút gió mát mẻ.
Hoa dành dành đang khoe sắc bên đường. Ngày 21 tháng 3 là thứ năm, mặc dù cuộc thi nhạc nghệ phương Tây, nhưng bộ học sinh khác trong trường vẫn học như bình thường.
Tống Hành xong thủ tục chuyển trường từ đó, chỉ còn một đồ mang . Trước khi rời thành phố, trường học một chuyến.
Tất cả các bạn lớp văn 1 Cao Nhị tranh thủ thời gian giữa giờ tổ chức cho một bữa tiệc chia tay nhỏ.
Mặc dù trai lạnh lùng, kiệm lời chỉ học ở đây đến nửa năm nhưng để ấn tượng vô cùng sâu sắc cho mỗi bạn học trong lớp.
Những gì trải qua tại đây cũng thể gọi là truyền kỳ. Cho dù gán danh con của tội phạm g.i.ế.c , kì thị, xa lánh, là nịnh hót vì nhà họ Hoắc cũng . Khi sắp rời xa nơi , điều mà ghi nhớ sâu đậm nhất về trai đó là nhã nhặn, lịch sự, luôn sẵn sàng giảng bài giúp đỡ bạn học, tất cả thứ còn chính là sự luyến tiếc.
Tống Hành bạn cùng bàn Tề Lân tặng một cuốn sổ.
“Tống… À Hoắc Cận Hành, nên gọi là Hoắc Cận Hành nhỉ?” Cậu gãi đầu mỉm , “Mình thể tặng món quà gì quý giá, cuốn sổ coi như tấm lòng của , cảm ơn đây vẫn luôn kiên nhẫn giảng bài cho , cũng chúc mừng tìm thấy ba ruột và về gia đình của chính .”
“Cảm ơn!” Hoắc Cận Hành nhận lấy, vẫn mỉm như thường lệ.
Tôn Cường mà nhớ tên tặng một chiếc bút máy.
“ thiếu thứ gì, chỉ là tặng chiếc bút , nó bên cạnh nhiều năm , . Hy vọng đừng chê .”
“Cảm ơn! Tớ thích.” Anh nhận lấy cẩn thận đặt nó túi của , hề tỏ ý khinh chê.
Các bạn học khác cũng tặng một món quà, hầu hết đều là tệp giấy nhớ, móc khóa, kẹo que và nhiều quà lưu niệm khác.
Sau đó lớp trưởng đưa cho một cuốn sổ lưu niệm : “Biết máy bay, tiện mang những đồ nặng, quyết định tặng cái . Cho dù thế nào nữa chúng vẫn là bạn học, cũng còn cơ hội gặp , chỉ là hy vọng Hoắc thiếu gia đừng quên chúng nha!”
Biết đang đùa, đều rộ lên, đến chảy cả nước mắt.
Tống Hành khẽ cong khoé môi, “Cảm ơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-64.html.]
Mở trang đầu tiên của cuốn sổ lưu niệm, trang giấy màu sắc chỉ một dòng tên cùng lời nhắn: Dù về phía , đừng quên tâm nguyện ban đầu.
Là Thẩm Hoài Xuyên .
Anh trầm tư đó ngẩng đầu.
Chàng trai ở góc phòng, từng tiến đến chỗ mỉm giơ hai ngón tay trán hiệu với .
Tống Hành mỉm thầm tiếng cảm ơn.
“Tiểu Hành”
lúc Hoắc Cận Diễm ở ngoài cửa khẽ gọi, “Đến lúc .”
Phòng học bỗng chốc rơi im lặng, thấy sự lo lắng và sợ hãi trong ánh mắt .
Tống Hành khẽ cúi mặt xuống, rốt cuộc cũng : “Vậy tớ đây, cảm ơn sự quan tâm của tất cả trong nửa năm qua, tớ sẽ quên , tạm biệt.”
Khuôn viên trường học buổi sáng tĩnh lặng, nắng nhẹ, trong gió phảng phất mùi hương của hoa cỏ mùa xuân.
Ra khỏi trường học, Tống Hành dừng chân, ngẩng đầu hướng mắt về phía nam thành phố.
Hôm nay cô cuộc thi, mặt ở trường. Anh thể tới đó, chỉ bây giờ cô đang ở hội trường Tiểu Thiên Nga.
Nơi đó xa, từ chỗ qua, chỉ cóthể thấy lờ mờ đôi cánh thiên nga đỉnh của tòa nhà.
“Tiểu Hành” Hoắc Cận Diễm cách đó xa lên tiếng gọi.
“ .” Anh đầu lên tiếng trả lời.
Ở phía là một vườn hoa dành dành trắng đang nở rộ. Tống Hành bước tới, tìm một bông hoa nở về phía nam, nhẹ nhàng ngắt xuống và cẩn thận đặt chúng trong lòng bàn tay.
“Thi đấu cố lên!”