Nguyệt Nguyệt của nên trong sáng và linh động giữa đám đông, chứ như bây giờ, gì cũng dè chừng.
Thượng Yến nở một nụ an ủi, đưa tay nắm lấy tay Sơ Nguyệt, còn thì từng bước tiến đến gần Sơ Nguyệt thứ hai: "Ngươi còn sự thật, sẽ đưa ngươi lên chánh quyền."
"Ha ha ha ha!" - Sơ Nguyệt thứ hai chằm chằm khuôn mặt cực kỳ trai của Thượng Yến, đột nhiên bật lớn, khuôn mặt giống hệt Sơ Nguyệt cũng trở nên mơ hồ, hiện một khuôn mặt với cái miệng đầy máu.
lời cô thật rõ ràng: "Trên đời vốn cái gọi là giống hệt, chỉ là tất cả những gì sinh từ đáy lòng ngươi, ngươi thương nhớ cô lâu, nên đến."
Nói xong câu đó, hình Sơ Nguyệt thứ hai dần dần thu nhỏ , cuối cùng rơi xuống đất thành một con cá nhỏ, khát nước, ngừng vẫy vùng.
Thượng Yến vì lời của Sơ Nguyệt thứ hai mà lòng hoảng hốt, lập tức nguyên tại chỗ, đôi mày cũng nhíu chặt .
Bởi vì nhớ cô, nên dù đây là một thế giới hư cấu, tất cả thứ tạo trong thế giới cũng đều tồn tại thực sự.
Sơ Nguyệt tuy hiểu những lời của Sơ Nguyệt thứ hai ý nghĩa gì, nhưng trong lòng vẫn chút đành lòng một sinh mệnh biến mất mặt , vội vàng đẩy Thượng Yến đang che mặt , nhanh chóng bế con cá lên, về phía phòng tắm.
Nhìn những chú cá bơi lội vui vẻ trong bồn tắm, Sơ Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
lúc đó, Thượng Yến bước , ôm chặt Sơ Nguyệt trong vòng tay , dùng một nụ hôn phong kín môi cô, những lời thì thầm thoát từ kẽ môi: "Nguyệt Nguyệt, đừng bao giờ rời xa !"
Sơ Nguyệt bối rối, .
Hơi thở của đàn ông vẫn còn vương vấn đầu môi, Sơ Nguyệt khỏi say đắm, vụng về đáp bằng đầu lưỡi của . Điều càng khích lệ Thượng Yến, chút do dự, bế Sơ Nguyệt về phía phòng ngủ.
Ngay khi Thượng Yến sắp đạt ý định, Sơ Nguyệt phát hiện đường trở về Địa Phủ.
Những khoảnh khắc mê đắm vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí, má Sơ Nguyệt đỏ ửng. khi nghĩ về điều đang nghĩ, phản ứng đầu tiên của Sơ Nguyệt là hối tiếc - tại để cô cảm nhận trọn vẹn cảnh tượng .
Aaaa...
Không , , Sơ Nguyệt, tỉnh táo ! Mày là Mạnh Bà, là vị thần cai quản ký ức của bao nhiêu , thể dễ dàng động lòng phàm tục! Sơ Nguyệt lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ trong đầu, về phía Địa Phủ.
*
Nhìn Sơ Nguyệt về, phía cô, Thượng Yến và Tần Quảng Vương song song.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tần Quảng Vương nhướng mày, tò mò hỏi: "Cảnh tượng lãng mạn như , tiếp tục? Không hối tiếc ?"
Thượng Yến liếc Tần Quảng Vương: "Một kẻ độc như ngươi hiểu chuyện ?"
Anh yêu cô, nhưng đây là thế giới của khác, sẽ động thủ với cô. Tình yêu là thứ cần hai chân thành mới thể nước chảy thành sông.
Giọng điệu đầy khinh miệt khiến Tần Quảng Vương nổi giận, chống nạnh : "Ta sẽ độc mãi !"
Thượng Yến: "Hừ hừ"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuc-manh-ba-nay-khong-de-lam/chuong-114.html.]
Tần Quảng Vương: "Ngươi chờ đấy, khi tìm vợ, việc đầu tiên sẽ là lên Thiên Cung phá hủy đền Nguyệt Lão của ngươi!"
Thượng Yến liếc Tần Quảng Vương đầy khinh thường: "Nếu ngươi tìm vợ, ngươi phá đền Nguyệt Lão của , là tự cắt đứt duyên phận khó khăn lắm mới tìm của ?"
Tần Quảng Vương:
Nghe cũng lý, thể gì .
Phải đây?
Rõ ràng Sơ Nguyệt cứ nghĩ đang theo con đường về Địa Phủ, nhưng cô phát hiện dù thế nào, con đường phía vẫn cứ dài vô tận, thể thấy điểm cuối.
Đi thêm ba phút nữa, Sơ Nguyệt đột nhiên dừng bước, khẽ nheo mắt, sắc bén quét xung quanh.
Tim cô chùng xuống, trong đầu khỏi nảy một ý nghĩ.
Chẳng lẽ gặp quỷ đả tường?
Ngay đó Sơ Nguyệt lắc đầu, tự nhạo , thầm mắng bản nghĩ nhiều.
Cô là Mạnh Bà cơ mà! Làm thể gặp quỷ đả tường chứ!
Cô giơ tay vỗ nhẹ đầu , tiếp tục bước .
Khoảng mười phút , Sơ Nguyệt khựng , trong mắt lộ vẻ mơ hồ, trở nên vô cùng kiêu ngạo.
Hai tay cô đẩy linh lực về phía thăm dò, chút phản ứng nào, Sơ Nguyệt cả ngây dại.
Cô cúi đầu đôi tay , tác dụng?
Sơ Nguyệt giơ tay lên, tin nổi mà huyễn hóa một ít linh lực.
xung quanh vẫn bất kỳ đổi nào, Sơ Nguyệt cả lập tức chán nản, giận dỗi phồng má, chu môi, trong đôi mắt còn đọng một chút bực bội.
"Là ai? Cút đây cho ! Đừng giở trò quỷ với !" - Sơ Nguyệt chống nạnh, hét lớn về phía xung quanh.
đáp Sơ Nguyệt chỉ là sự im lặng và khung cảnh xung quanh chẳng chút đổi nào.
Sơ Nguyệt khỏi nản lòng, nhưng thực trong lòng bắt đầu nổi giận.
Rốt cuộc là ai đang giở trò lưng cô! Thật là đáng ghét quá aaa!!
Có định nhốt cô ở đây đến c.h.ế.t ?
Tần Quảng Vương điện hạ cứu mạng với!