Chức Mạnh Bà Này Không Dễ Làm - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:27:31
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Tề Nhân thấy giọng điệu của Sơ Nguyệt, cô liền cô bé mềm mại sắp hết kiên nhẫn . Cô nhẹ, sang Ninh Tây cầu cứu: "Anh Ninh, cảm thấy khỏe, tiện lái xe, thể phiền đưa chúng về ?"

 

Ninh Tây xong, khẽ mỉm : "Tất nhiên ."

 

Lời dứt, Tề Nhân liền lấy chìa khóa xe từ trong túi xách, ném một đường cong, chiếc chìa khóa rơi chính xác tay Ninh Tây.

 

Nhìn hai chỉ cần vài câu là giải quyết xong chuyện và còn bỏ mặc , Sơ Nguyệt bỗng nhiên tức giận, chu môi lên, chút hài lòng : "Sao hai hỏi ý kiến của ?"

 

Nghe Sơ Nguyệt , Ninh Tây và Tề Nhân , ánh mắt đều mang theo chút bất đắc dĩ.

 

Cuối cùng, Tề Nhân chậm rãi mở miệng : "Em chính xác là một Ninja Lead điển hình. Bây giờ chị lái xe nữa thì ai thể lái xe sẽ là 'đại gia', em cứ cam chịu ."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Sơ Nguyệt xong, lập tức mặt nhăn nhó, trong ánh mắt tràn đầy sự trách móc.

 

"Này! Chị Tề Nhân , chị chọc quê khác thế vui lắm ?

 

Tề Nhân chút khách khí đáp một ánh mắt bình thản, vẫy tay về phía Ninh Tây, : "Anh Ninh, đàn ông duy nhất ở đây, phiền giúp đỡ bệnh nhân lên xe nhé."

 

Đôi mắt hồ ly của Ninh Tây thoáng cong lên, nụ của đầy ma mị: "Phục vụ là vinh hạnh của , sẵn lòng vô cùng."

 

"

 

Vừa xong, Ninh Tây liền một tay bế Tề Nhân lên theo kiểu bế ngang, trong tiếng kêu bất ngờ của Tề Nhân, lạnh nhạt : "Người già yếu bệnh tật, nên ngoan ngoãn một chút."

 

Câu đó lập tức sắc mặt Tề Nhân trở nên đen . Cô định phản bác , nhưng khi nghĩ đến tình trạng hiện tại của , chẳng chính là " già yếu bệnh tật" ? Cô đành ngượng ngùng im lặng, càng thêm dồn trọng lượng cơ thể vòng tay của Ninh Tây.

 

Nhìn thấy "con mồi" của khác cướp mất, Sơ Nguyệt liền cuống cuồng, nhảy chân sáo định đuổi theo, nhưng mới phát hiện mang giày, đôi chân thật sự đau, sắc mặt cô ngay lập tức đổi. Không thể gì khác, cô đành giơ tay vịn tường, để bộ trọng lượng cơ thể dựa đó, mắt rời Ninh Tây ôm Tề Nhân, từng bước một rời xa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuc-manh-ba-nay-khong-de-lam/chuong-53.html.]

 

Lúc , cô chỉ trách vì đôi chân vô dụng, đến cũng xong.

 

Cảm thấy chút tức giận, Sơ Nguyệt c.ắ.n chặt môi, tay tự chủ nắm lấy chiếc cốc thủy tinh gần đó, ném mạnh về phía góc phòng. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên thật rõ ràng, trong gian nghỉ ngơi chỉ một cô, âm thanh đó càng cho căn phòng trở nên vắng vẻ, cảm giác tĩnh lặng bao trùm lấy tâm hồn cô.

 

Khi Sơ Nguyệt còn đang tức giận, một bước chân vững chãi dần dần tiến đến gần. Mãi đến khi tiếng bước chân đó càng lúc càng rõ ràng và bóng đến che phủ lấy cô, Sơ Nguyệt mới bừng tỉnh như tỉnh giấc mơ, từ từ ngẩng đầu lên về phía đến.

 

Ninh Tây?

 

Sơ Nguyệt sững , cứ thế chằm chằm Ninh Tây phản ứng thế nào.

 

Tiếng trêu chọc của Ninh Tây vang lên bên tai: "Chỉ một lúc thôi mà, cô Cố khiến t.h.ả.m hại như ? Có cô Cố nhớ ?"

 

"Phi phi phi!!!" Sơ Nguyệt chẳng cần suy nghĩ nhiều, lập tức lườm một cái, bày tỏ sự khinh thường của , còn nâng giọng lên đe dọa: "Nói linh tinh nữa, sẽ xé miệng của !"

 

Nhìn thấy Sơ Nguyệt chút tức giận, Ninh Tây nhịn mà cúi đầu nhẹ, đó quỳ xuống, nhẹ nhàng bế Sơ Nguyệt vẫn đang dựa tường lên, đặt cô xuống ghế sofa một cách dịu dàng. Trong sự ngỡ ngàng của Sơ Nguyệt, bước đến nhặt chiếc giày cao gót mà cô ném sang một bên lên. Không cần suy nghĩ nhiều, liền quỳ một chân xuống đất, một tay nâng chân cô lên, tay còn cầm chiếc giày. Lúc , trông như đang nâng niu một báu vật quý giá.

 

Sơ Nguyệt dù lúc còn là linh hồn là câu hồn sử, đều từng nào gần gũi với đàn ông như . Hành động đột ngột của Ninh Tây khiến cô như sét đánh, cả mất cảm giác, ngây theo động tác của , đôi môi vô thức mở , quên mất phản ứng như thế nào.

 

Cả đầu óc cô giờ chỉ còn hình ảnh đôi tay dài với các khớp xương rõ ràng, lạnh lẽo, nhẹ nhàng, nhưng chuyên tâm giúp cô mang giày. Cảnh tượng như , rõ ràng chỉ trong tiểu thuyết mà thôi!

 

Ngay khoảnh khắc , Sơ Nguyệt rõ nhịp tim đập nhanh hơn, nhanh đến mức thể kiểm soát, dữ dội đến mức từng , ngọt ngào nhưng mang một chút e ngại.

 

Hành động thực sự là quá hổ!

 

Khi bừng tỉnh , Sơ Nguyệt giật định rụt chân , nhưng bàn tay lớn của giữ chặt, đó là giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định: "Đừng động đậy!"

 

 

Loading...