Giây tiếp theo, trời đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, trái tim Sơ Nguyệt chìm xuống.
Tiếp đó, mắt cô tối sầm , Sơ Nguyệt theo bản năng nhắm mắt , tiếng gió rít bên tai khiến trái tim nàng cũng run lên.
Không ngờ là kết cục như ...
Khi tất cả lắng xuống, Sơ Nguyệt mới phát hiện trở về Địa Phủ. Nhìn quanh những hồn phách xung quanh, Sơ Nguyệt vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện, trong từng , Hàn Tình?
Lúc , Sơ Nguyệt mất bình tĩnh, giống với thiết định đây.
Ngón tay cô khẽ búng, mắt liền xuất hiện một bức màn chắn, trong đó mỗi khung hình đều vô cùng quen thuộc.
Sơ Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, lập tức mở to mắt, đó là biệt thự của Hàn Tình ?
Vừa nghĩ xong, hình ảnh trong màn chắn bắt đầu chuyển động, cuối cùng dừng ở ảnh hai .
Nhìn Hàn Tình và Tịch An Cẩn đang ôm hôn , Sơ Nguyệt thừa nhận thể bình tĩnh , hai họ bình an đến thế?
Vung tay áo, hình ảnh mắt liền biến mất.
Hai tay Sơ Nguyệt đan , nắm thật chặt, trong đôi mắt giấu vẻ nghi hoặc.
Ngay khi Sơ Nguyệt di chuyển bước chân, đang định tìm cấp Tần Quảng Vương hỏi cho rõ ràng thì đối phương tự đến mặt cô.
"Điện hạ?" - Sơ Nguyệt do dự mở lời.
Tần Quảng Vương giơ tay hiệu dừng , thong thả : "Bản điện hạ , hiện giờ trong lòng cô hẳn đang hoang mang."
Nghe , Sơ Nguyệt vội vàng gật đầu, mở to đôi mắt sáng long lanh chằm chằm Tần Quảng Vương chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
"Mạnh Bà, cô nên hiểu, Hàn Tình từ đầu đến cuối chỉ là một sinh hồn mà thôi, bản chất khác với tử hồn mà chúng giam giữ. Cô cùng lắm chỉ là linh hồn rời khỏi thể xác thôi, dương thọ hết, đến Địa Phủ, chẳng là điều đương nhiên ? Cô cần quá để tâm như ."
Lời của Tần Quảng Vương khiến Sơ Nguyệt chìm im lặng và suy tư.
Vừa cảnh hoang tàn chiến trường, trong lòng cô còn cảm thấy nỡ, những thứ đó còn chỉ là mã code trong trò chơi mà thôi, giờ đây đổi là hai thực sự từ thực tại, cô càng nên một trái tim từ bi hơn mới .
Nhìn dáng vẻ rõ ràng đang chìm trong suy tư của Sơ Nguyệt, Tần Quảng Vương cô hiểu .
Hắn im lặng đợi Sơ Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, Tần Quảng Vương, thi lễ: "Đa tạ điện hạ giải đáp."
Tần Quảng Vương sâu Sơ Nguyệt một cái, để một nụ sâu xa khó đoán, bóng liền biến mất mặt Sơ Nguyệt.
Lúc , thời gian như ngưng đọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuc-manh-ba-nay-khong-de-lam/chuong-92.html.]
Hồi lâu , Sơ Nguyệt từ từ thở dài.
Thôi , đây cũng coi như là đôi tình nhân duyên nhất , ít nhất sinh ly tử biệt. Hy vọng họ thể bình an cả đời, trăm năm gặp ở cầu Nại Hà.
ngay đó Sơ Nguyệt cảm thấy xem một cái thật với trái tim tò mò của !
Vì thế, Sơ Nguyệt liền lén lút khỏi Địa Phủ, theo ký ức, về biệt thự của Hàn Tình.
Nhìn Hàn Tình và Tịch An Cẩn vẫn đang ôm hôn , Sơ Nguyệt nhịn giơ tay che mắt, nhưng vẫn tò mò hé ngón tay nhìm lén.
hai mắt thật sự phần quá hổ!
Đã qua lâu như , vẫn buông !
Ái chà, tay Tịch An Cẩn đang gì thế !!
"Khụ khụ…" - Sơ Nguyệt thật sự nhịn nữa, khẽ ho khan hai tiếng để nhắc nhở hai đang lưu luyến rời .
Hai đang môi kề môi dọa giật , vội vàng buông môi đối phương , cả hai đều lùi một bước nhỏ.
Họ đầu xung quanh, liền thấy Sơ Nguyệt đang đó với vẻ mặt đùa cợt.
Hàn Tình vốn mặt mỏng hơn, cả đều sững sờ, run rẩy chỉ Sơ Nguyệt: "Chị... Chị..."
Sơ Nguyệt mỉm : " ?"
"Sao chị ở đây?" - Cuối cùng Hàn Tình cũng lắp bắp hỏi .
"Tại thể ở đây?" - Sơ Nguyệt híp mắt hỏi .
"Xấu hổ c.h.ế.t mất!" - Hàn Tình đỏ mặt, lẩm bẩm một tiếng, dậm chân, trốn lòng Tịch An Cẩn.
"Thôi nào, Sơ Nguyệt, đừng trêu cô nữa." - Tịch An Cẩn trực tiếp ôm lấy eo Hàn Tình, sắc mặt chút đổi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ánh mắt trầm , nhưng mang theo một tia .
"Hừ!" - Sơ Nguyệt vui hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đảo qua Hàn Tình và Tịch An Cẩn: "Chưa từng thấy nào qua sông đoạn cầu' đến thế!"
Tịch An Cẩn khỏi bật tiếng nhẹ, đỗi u sầu mà mở lời: "Chỉ cho phép cô chế giễu chúng , cho chúng bàn tán về cô, Sơ Nguyệt cô nương, thể hai mặt như ."
Nghe những lời đắn của Tịch An Cẩn, trong lòng Sơ Nguyệt c.h.ử.i thầm, giận dữ trừng mắt hai , lẩm bẩm: "Cho chút mặt mũi leo lên mũi ."
"Được . Các ngươi cứ tiếp tục, coi như chỉ là đường." - Sơ Nguyệt vẫy vẫy tay, đầy vẻ quan tâm mà : "Chỉ là tò mò ghé qua xem một cái thôi. Thôi , dù cũng là quen một hồi, dù qua đêm nay, các cũng chẳng nhớ gì nữa."