5
Khi  tỉnh , phát hiện  đang  trong phòng bệnh của bệnh viện.
 
 ngây  mất vài giây.
 
Sau đó lập tức  bật dậy khỏi giường,  quanh bốn phía:
 
“Duẫn Duẫn  ?”
 
Bất ngờ ngất xỉu,   sợ con sẽ gặp chuyện.   thể chịu nổi nếu mất con  thứ hai.
 
Có lẽ  thấy giọng , Duẫn Duẫn đang   truyện tranh  sofa, liền đặt sách xuống, chạy ùa đến bên giường.
 
 vội vàng ôm con  lòng, con bé  bên mép giường, mắt vẫn còn vương nước mắt.
 
“Mẹ ơi, cuối cùng  cũng tỉnh .”
 
Giọng  vẫn còn nghèn nghẹn, nhưng con bé vẫn cố nở nụ , ngoan ngoãn dựa  ,   thêm gì, chỉ lặng lẽ  .
 
 hỏi con:
 
“Duẫn Duẫn, ai đưa  đến bệnh viện ?”
 
Con bé giơ tay đếm ngón tay như đang nhớ :
 
“Là một chú   trai.”
 
 lúc con  xong, cánh cửa phòng bệnh  đẩy .
 
Người đó cất tiếng:
“Tỉnh  ?”
 theo phản xạ  về phía cửa, đến khi thấy rõ  đến là ai thì lập tức tròn mắt kinh ngạc, thốt lên:
 
“Cảnh Yến Lễ?!”
 
Cảnh Yến Lễ – cũng là bạn học thời cấp ba của .
 
     khác với Phó Dực.
 
Phó Dực lạnh lùng, giống như hoa cao  núi, thần thánh  thể chạm . 
 
Còn Cảnh Yến Lễ thì rạng rỡ, luôn nồng nhiệt với  khác, lúc nào cũng , tỏa  sự ấm áp cho tất cả   xung quanh.
 
Không những ,  và   còn là thanh mai trúc mã.
 
Ông nội Cảnh  quý , lúc nhỏ hai bên gia đình từng đùa rằng sẽ đính hôn cho hai đứa, nhưng  đó  gặp Phó Dực, một lòng chạy theo  .
 
Rồi  và Phó Dực xác lập quan hệ yêu đương, còn Cảnh Yến Lễ thì nhận  giấy báo trúng tuyển của một trường danh tiếng ở nước ngoài,  chọn  nước ngoài du học.
 
Ở kiếp , Cảnh Yến Lễ   về. Hoặc  thể từng trở về, nhưng khi   chỉ mãi lo  tìm đứa con mất tích,  còn quan tâm đến ai khác.
 
Vì thế lúc  đột nhiên thấy  ,  cảm thấy như thể đời  đời  giao .
 
“Em  bệnh tim, từ nhỏ bác sĩ  dặn   để cảm xúc d.a.o động mạnh. May mà       ngang qua.”
 
Cảnh Yến Lễ gọt cho  một quả táo, còn tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ  đĩa, cắm tăm  đưa một miếng cho , một miếng cho Duẫn Duẫn.
 
Duẫn Duẫn cảm ơn, nở nụ  trong sáng:
“Chú Cảnh,  chú   cháu ăn táo luôn  cắt nhỏ từng miếng  ạ?”
 
Cảnh Yến Lễ khẽ chọc mũi con bé, ánh mắt   mang theo nụ  quen thuộc, dịu dàng như xưa, chỉ là   thêm một chút trêu chọc:
 
“Từ nhỏ đến lớn, cô  là    nũng nhất. Không cắt nhỏ, cô  chịu ăn ?”
 
Duẫn Duẫn lắc đầu:
 
“ ở nhà, ba  bao giờ cắt trái cây cho ,  là  chuẩn  sẵn  mang cho ba thôi.”
 
Nghe , nụ  của Cảnh Yến Lễ chợt ngừng .
 
Anh lặng lẽ  ,   gì, chỉ   lâu.
 
“Gì , Cảnh Yến Lễ? …Sao cứ   chằm chằm thế?”
 
 bắt đầu thấy chột , giả vờ cúi đầu ăn táo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chung-ta-nhat-dinh-se-hanh-phuc/chuong-3-con-be-co-chut-buon.html.]
Cảnh Yến Lễ đột nhiên giơ tay gõ  trán  một cái,  đau.
 
“Cảnh Yến Lễ, đau đấy!  vẫn là bệnh nhân mà!”
 
  nhịn  hét lên.
 
Chúng  vốn là thanh mai trúc mã,  quen đến  thể quen hơn. Ngoài sự ngượng ngùng ban đầu, dần dần  trở về dáng vẻ  thiết năm xưa.
 
Trước mặt Cảnh Yến Lễ,  luôn vô lý và thích trêu chọc  .
 
Và   cũng luôn để  trêu chọc.
 
Giống như bây giờ,  hét lên một tiếng,   vờ như   thấy,  đưa thêm một miếng táo:
 
“Đừng kích động, ăn thêm miếng trái cây .”
 
 lập tức cầm cả đĩa táo lên, bỏ  miệng hai miếng,  lẩm bẩm:
 
“Mấy năm  gặp, mới đến mà  đánh  ,  định giải thích gì ?”
 
Cảnh Yến Lễ  nhún vai:
 
“Hết cách , từ nhỏ  thích bắt nạt em.”
 
Nói xong,    bước  ngoài,  sẽ  tìm bác sĩ điều trị chính của .
 
 cúi đầu ăn trái cây, nên   thấy câu    khi rời khỏi phòng:
 
“Không thể  em tự uất ức  nữa. Nếu  thể đánh tỉnh cái đầu óc mê  vì tình … thì  quá.”
6
  gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.
Sau khi tỉnh , bác sĩ điều trị chính đến kiểm tra thêm một  nữa,  dặn  về nhà nghỉ ngơi.
 
  quyết tâm ly hôn. Căn nhà hiện tại là nhà chung, nhưng  tên Phó Dực,    tiếp tục ở đó nữa, định dọn  ngoài cùng Duẫn Duẫn.
 
Dưới tên  cũng  vài căn nhà.
 để Duẫn Duẫn chọn căn mà con thích nhất,  quyết định chuyển đến đó luôn
Cảnh Yến Lễ   định ly hôn, cũng    dọn nhà ngay. Anh   hai lời, lập tức đến giúp,  đến một ngày  chuyển hết đồ đạc của hai  con  sang nhà mới.
 
Nhà mới chỉ cách nhà Cảnh Yến Lễ một con phố.
Khi  điều đó, Duẫn Duẫn mừng rỡ khôn xiết.
 
“Con  thích chú Cảnh ?”
Tối đó,  ôm Duẫn Duẫn, con bé cuộn tròn trong lòng , miệng cứ ríu rít  về Cảnh Yến Lễ.
 
Mấy ngày nay, trông như    hề  công việc , suốt ngày đến nhà  ăn chực.
Duẫn Duẫn tan học là dính lấy , hai  cứ như  thiết từ lâu, chơi với  cực kỳ ăn ý.
Cuối tuần còn hẹn   chơi, chẳng buồn rủ  .
Ừm,  trông giống như kẻ thừa .
 
Duẫn Duẫn cảm nhận     buồn, liền ôm cổ , hôn  hai cái:
“Chú Cảnh  , sẵn sàng chơi với con,  còn  kiên nhẫn. 
 
Không giống ba,  nào cũng  bận, lúc nào cũng bận. 
 
Hôm qua sinh nhật con mà ba cũng  đến. 
 
Là chú Cảnh chơi với con, còn tặng món quà con thích nhất. 
 
Nếu… nếu chú Cảnh là ba của con thì   mấy.”
 
Nói đến cuối, đôi mắt con bé  chút buồn.
 
Thế giới của trẻ con  đơn giản.
 
Có thể con  đủ thông minh để hiểu chuyện  lớn, nhưng   nhạy cảm nhận  sự thờ ơ của Phó Dực, và cảm nhận  tình thương ấm áp mà Cảnh Yến Lễ mang —thứ tình cảm như một  cha mà con  từng .
 
 càng thêm xót xa cho con, ôm con chặt hơn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Phó Dực—quả thật  xứng  cha.