14
Không  lời nào   ,  lẽ chính   cũng thấy  hổ.
 
Chỉ ánh mắt giao ,    nhanh chóng  ,  một chút do dự.
 
Cảnh Yến Lễ dẫn  và Duẫn Duẫn đến cửa hàng quần áo trẻ em, chọn cho con bé hơn chục bộ váy – tất cả đều là kiểu con bé thích.
 
“Mấy thứ ,   để  mua hết,  cần   nữa.”
 
Anh nhẹ nhàng nhéo má Duẫn Duẫn, xác nhận trong mắt con bé   chút khó chịu nào,   vung tay mua thêm mấy bộ nữa.
 
Về đến nhà,  liền thấy Phó Dực đang  ở hành lang,  nồng nặc mùi rượu.
 
Vết tát  mặt   vẫn còn rõ ràng.
 
Duẫn Duẫn  ngủ say trong lòng ,   để Cảnh Yến Lễ đưa về, vì  còn    sớm ngày mai.
 
 mở cửa, đặt Duẫn Duẫn  giường nhỏ của con.
 
Phó Dực  ngoài cửa, mắt đỏ hoe,  men ngập ngụa.
 
“Có chuyện gì ?”
 
Giọng  lạnh lùng, ánh mắt   càng lộ vẻ tủi .
 
“Trước  mỗi   uống rượu về, em đều chuẩn  canh gừng cho . Em  bao giờ  chuyện với  bằng giọng lạnh lùng thế .”
 
Anh  mở miệng, đầy ấm ức và buồn bã.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“ sự thật chứng minh,  chỉ  chà đạp lên những điều    dành cho , chẳng  ?”
 
Có lẽ giọng  lạnh đến mức khiến đầu óc say xỉn của   tỉnh táo phần nào.
 
 định đóng cửa thì   đưa tay chặn , mắt mơ hồ: “Thẩm Ý, nếu lúc đó   đồng ý ly hôn, chúng   lẽ vẫn sẽ là một gia đình hạnh phúc, đúng ?”
 
“Trên đời   chữ ‘nếu’. Nếu  vẫn là , thì kết quả sẽ mãi chỉ  một.”
 
Giống như chó thì mãi  bỏ  thói ăn p;hân.
 
Phó Dực,  vĩnh viễn  thể kiềm chế khát vọng thấp hèn trong lòng .
 
Thứ   , mãi mãi khiến   khao khát.
 
Đời    thể tìm Trình Nhã suốt năm mươi năm, thì đời  cũng  thể vì sự quyết tuyệt của  mà tỏ  hối hận.
 
 cho dù là gì  nữa, tất cả chỉ khiến  cảm thấy buồn nôn.
 
Anh  tham lam, cái gì cũng  – và cuối cùng, chẳng  gì trong tay.
 
15
Tối hôm đó, Duẫn Duẫn bỗng nhiên sốt cao  rõ lý do,   nóng rực.
 
Thậm chí còn bắt đầu co giật.
 
 hoảng hốt ôm con định lái xe đến bệnh viện, nhưng   tới cổng khu chung cư thì bắt gặp Cảnh Yến Lễ. Anh đang  bên bồn hoa,   đang suy nghĩ gì.
 
Anh cũng thấy  và Duẫn Duẫn – lúc  con bé  lịm  trong vòng tay .
 
 lo đến mức cả  run lẩy bẩy, tay  còn vững để cầm vô-lăng.
 
Yến Lễ  trấn an ,  nhanh chóng lái xe đưa hai  con đến bệnh viện.
 
May mắn , bác sĩ    gì nghiêm trọng. Chỉ là  virus tấn công đột ngột, cần theo dõi và chăm sóc cẩn thận vài ngày tới.
 
Nghe bác sĩ  xong,  mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Cả đêm đó, Yến Lễ  rời nửa bước. 
 
Anh dỗ Duẫn Duẫn ngủ xong,  sắp xếp để   nghỉ giường bên cạnh. Vốn  chia  thức canh con, nhưng khi  tỉnh dậy thì trời  sáng, còn  thì vẫn  đó, mắt quầng thâm,  ngáp  mỉm .
 
Thấy  tỉnh ,  nhẹ giọng:
“Em nên ngủ thêm chút nữa. Anh  mua bữa sáng, em  ăn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chung-ta-nhat-dinh-se-hanh-phuc/chuong-8-anh-yeu-em-nen-se-yeu-ca-con-be.html.]
 
Giọng  vẫn ấm áp như  khi.
 
Chính cái sự dịu dàng  khiến  buột miệng :
“Cảnh Yến Lễ…  là… chúng  thử một  xem ?”
 
Nếu phía  vẫn là vực sâu, thì chỉ  thể trách   xứng đáng với hạnh phúc.
 
16
Sau khi chính thức yêu , Cảnh Yến Lễ như thể hóa  thành con công khoe mẽ, ngay lập tức  đăng trạng thái công khai  mạng xã hội.
 
Không chỉ ,  còn dọn cả đồ đến ở chung.
 
May mà căn nhà Duẫn Duẫn chọn đủ rộng, phòng trống nhiều, nên  ở  cũng .
 
Ngày đầu tiên  chuyển đến, Duẫn Duẫn hào hứng tới mức lập tức lấy điện thoại  đòi chụp ảnh gia đình ba .
 
Chỉ vài phút  khi ảnh  đăng, một  lạ gọi đến. Lúc đó  đang tắm, điện thoại đặt ở phòng khách, nên Yến Lễ là   máy.
 
 lờ mờ  thấy  trả lời:
 
— Tìm Thẩm Ý ? Cô  đang tắm, hôm nay chơi với con cả ngày mệt lắm . Có gì mai gọi  nhé.
 
Quả thật mệt thật, Duẫn Duẫn sức sống dồi dào, kéo  chơi cả ngày, mỏi rã rời.
 
Tắm xong,  đưa điện thoại  cho , mặt hầm hầm:
“Phó Dực gọi.”
 
Ờ,  thì  cần gọi   gì.
 
 ném điện thoại lên ghế,   phòng sấy tóc.
 
Chưa đầy nửa tiếng , lúc   ngoài lấy đồ ăn giao đến,   ai đó nắm lấy cổ tay:
“Thẩm Ý, em và Cảnh Yến Lễ đang quen ?”
 
Phó Dực mở miệng là chất vấn.
 
 hất mạnh tay  :
“ quen ai thì liên quan gì đến ?”
 
Hắn nhíu mày, trong mắt  là hoang mang:
“Chúng  mới ly hôn  đầy nửa năm,  em  thể nhanh chóng quen  khác? Em từng  chỉ yêu  ,  lấy , còn  con với  nữa. Vậy tất cả đều là giả ?”
 
 giận đến mức hét lên:
“Phó Dực!    ích kỷ, nhưng  ngờ   thể trắng trợn đảo ngược đúng sai như ! Là  phản bội  ! Giờ  và Cảnh Yến Lễ bên  là đường đường chính chính!”
 
Phó Dực  buông tha:
“Em bên  mười năm, còn sinh con cho . Cảnh Yến Lễ   thể  để tâm? Sao  thể thật lòng thương con bé?”
 
  nhịn , tát  một cái:
“Đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như ! Cảnh Yến Lễ  giống . Anh  yêu , nên cũng sẽ yêu cả những gì  yêu!”
 
 nhớ Cảnh Yến Lễ từng :
“Duẫn Duẫn là con của em. Anh yêu em, nên sẽ yêu cả con bé.”
 
Phó Dực im lặng.
 
Hắn dựa  tường, vai  rũ xuống. Một lúc , giọng  nhỏ đến mức  gần như   rõ:
“Nếu bây giờ    hối hận… em  thể cho  thêm một cơ hội ?”
 
 lạnh lùng đáp:
“Đừng tự rước nhục  .”